Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân không quan tâm đến chuyện ở Lâm Hải. 

Theo bọn họ thấy, Doãn Thị Đan chỉ là cô gái làm việc bình thường, cộng thêm thời gian cố ta chọn đến đây mỗi ngày, trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình Liễu Ngọc. 

Liễu Ngọc chẳng hề để tâm, cô ấy không cảm thấy dưới tình huống Lê Văn Vân đã có được người đẹp đỉnh cấp như Đỗ Tịch Tịch, lại còn coi trọng Doãn Thị Đan, nên cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện này. 

Cứ như thế, ngày nào Doãn Thi Đan cũng chọn thời gian này để đến nhà, còn mục đích của cô ta, e rằng ngoại trừ bản thân cô ta thì chẳng còn ai biết nữa. 

Lúc này, Lê Văn Vân đang dùng bữa cùng nhóm bạn của mình. 

Đến khi mọi người ăn tối xong, đã tám chín giờ tối. 

Cả người Lê Văn Vân hơi suy yếu, bởi vì cơ thể anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên sau khi Phạm Nhược Tuyết lên tiếng, mọi người đã đề nghị người nào về nhà của người nấy. 

Đương nhiên, Hoàng Gia Gia và Cố Bạch đã sớm bàn bạc ra ngoài đi chơi rồi, theo cách nói của Hoàng Gia Gia, anh ta phải đưa Cố Bạch đi chơi vào ban đêm để mở mang tầm mắt. 

Bình thường trông Lý Thu có vẻ rất thành thật, không biết Hoàng Gia Gia đã nói gì với anh ta mà mắt anh ta cũng sáng lên, nói rằng tâm trạng của anh ta cũng đang buồn bực, nên muốn đi uống rượu hay gì đó. 

Lê Văn Vân không còn gì để nói, Phạm Nhược Tuyết càng khinh thường bọn họ, dứt khoát kéo Lê Văn Vân rời đi. Ăn cơm xong, mọi người đều tự đi chơi, Hoàng Gia Gia thì lái xe chở hai người Cố Bạch. 

Còn Phạm Nhược Tuyết thì lái xe chở Lê Văn Vân và Trương Vãn Hà. 

Bởi vì Hoàng Gia Gia muốn đi chơi riêng, nên Đặng Hân Hân định đưa Hoàng Hân về nhà. Còn mấy người Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thì lại một chiếc xe khác. 

Sau đó bốn chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi Tam Hợp Lâu. 

Chỉ có một con đường chạy tới Yên Kinh, cho nên mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, rồi chạy về phía trước. 

Bọn họ vừa rời đi thì đám người ĐỖ DĨ Húc và Trịnh Cường cũng lái xe bám sát theo sau. 

Mấy người Lê Văn Vân lái xe chưa được bao lâu thì chợt nhíu mày, phát hiện ra ở phía trước không xa có mấy chiếc xe đang chặn đường bọn họ. 

Bởi vì Tam Hợp Lâu nằm ở vùng ngoại ô, hơn nữa bây giờ đã tám chín giờ tối, nên không có nhiều người qua lại ở trên đường, đám người này chặn đường lại chỉ nhường ra một làn xe để đi qua là đủ rồi. 

Sau khi xe của mấy người Lê Văn Vân tới gần thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra, làn đường bên kia cũng bị chặn lại. 

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Phạm Nhược Tuyết đành phải ngừng xe lại, rồi mấy người Hoàng Gia Gia ở phía sau cũng ngừng theo. 

“Hả?” Lê Văn Vận cau mày liếc nhìn. 

Lúc này bên cạnh mấy chiếc xe chắn ngang đường này đều có một đám người đang đứng, cười như không cười nhìn bọn họ. 

Két! 

Cùng lúc đó, phía sau bọn họ cũng vang lên tiếng ngừng xe. 

“Để em xuống xem thử chuyện gì đang xảy ra.” Phạm Nhược Tuyết cau mày nói. 

Bây giờ Lê Văn Vân đang bị thương, tất nhiên sẽ không có ý định muốn đi xuống. 

Phạm Nhược Tuyết vừa mới đi xuống thì một giọng nói đã vang lên ở phía sau bọn họ: “Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm, hai cô hãy dẫn bạn của các cô rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến các cô." 

Lê Văn Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ liếc nhìn, rồi phát hiện người đang lên tiếng là Đỗ Dĩ Húc. 

Trên mặt anh ta đang cười khẩy, còn Trịnh Cường đứng bên cạnh anh ta thì mặt mày phần khích. 

Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, là do bọn họ sắp xếp người chặn xe bọn anh lại. 

Hoàng Gia Gia bước xuống xe, cau mày hỏi: "Anh Đỗ, ý anh là sao?" 

“Anh cũng ở đây sao?” Đỗ Dĩ Húc cau mày liếc nhìn Hoàng Gia Gia, khi nhìn thấy Cố Bạch đang ở trong xe của Hoàng Gia Gia thì anh ta khẽ nhăn mày, rồi lại nhìn Lê Văn Vân ở trước mặt. 

Quả thật, Đỗ Dĩ Húc có hơi bất ngờ. 

Trong đoàn xe này gồm có người nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng. 

Với đội hình và sự kết hợp như vậy, ngay cả anh ta cũng phải cân nhắc một chút. 

Nhưng nghĩ đến chuyện bị Cố Bạch chỉ thẳng vào mặt mắng ở Tam Hợp Lâu lúc trước, anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn giận, nên nói với Hoàng Gia Gia: "Tự anh rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh." 

Lúc này, Cố Bạch và Lý Thu cũng bước xuống xe. 

Sau khi xuống xe, Cố Bạch liếc nhìn Đỗ Dĩ Húc nói: "Hóa ra là do thằng nhãi nhà cậu sắp xếp là, sao nào? Cậu định dọn đường cho chúng tôi à?" 

Đỗ Dĩ Húc còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Cường đã cười khẩy: "Chúng tôi dọn đường cho các anh ư? Các anh cũng xứng sao? Chúng tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, nơi này là Yên Kinh, cho dù mấy người có là rồng cũng phải cuộn mình khi đứng trước mặt Đỗ Dĩ Húc và tôi, biết chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK