Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta mau xuất phát đi thám hiểm thôi.” Cố Bạch nói với Hoàng Gia Gia. 

Hoàng Gia Gia bật ngón tay cái lên nói: "Mẹ kiếp, không hổ là anh em của anh Vân!" 

Đợi đến khi Hoàng Gia Gia lái xe chở ba người rời đi, mới có mấy người chạy tới đỡ Đỗ Dĩ Húc 

lên. 

Đỗ Dĩ Húc ngồi dưới đất, trên người và mặt không biết có bao nhiêu dấu giày. Toàn bộ khuôn mặt đều bầm dập, máu mũi giàn giụa. 

Anh ta ngồi bệch dưới đất, sau đó sờ soạng một hồi mới lấy điện thoại của mình ra. 

Anh ta biết lý lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhưng anh ta vẫn không phục, trong lòng rất khó chịu. 

Sau lưng anh ta là ông nội Đỗ Tắc Thành, người đứng thứ tư trong Thiên Bảng. 

Đỗ Dĩ Húc tìm thấy số điện thoại của Đỗ Tắc Thành rồi nhanh chóng bấm nút gọi đi, chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối. 

Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi già nua: "Dĩ Húc, có chuyện gì thế?" 

Thật ra Đỗ Tắc Thành rất thích đứa cháu trai này, dù sao anh ta cũng rất có thiên phú, tuổi còn nhỏ đã đạt tới đỉnh cấp, cũng là đối tượng mà Đỗ Tắc Thành đào tạo trọng điểm, ông ta hi vọng sau khi mình chết, Đỗ Dĩ Húc có thể bước vào siêu cấp rồi chống đỡ cho cả nhà họ Đổ. 

“Ông ơi, cháu bị người ta đánh rồi.” Lúc nói câu này, mũi Đỗ Dĩ Húc hơi chua xót. 

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị đánh, huống chi là bị đánh thảm thương thế này. 

Cố Bạch giẫm mạnh vào mặt anh ta như vậy, khiến mặt anh ta sưng tấy, in dấu giày lên mặt. 

Vẻ mặt Đỗ Tắc Thành trầm xuống ngay lập tức: "Là ai đã đánh cháu?" 

“Là một người tên là Lê Văn Vân, đều là người của anh ta đã đánh cháu.” Đỗ DĨ Húc nói đến đây thì tủi thân nói: "Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!” 

Lúc trước anh ta nói câu này, gần như đều được đồng ý một trăm phần trăm. 

Tuy nhiên lần này, hình như tình huống có hơi khác biệt. 

Nghe thấy tên của Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành ở đầu dây bên kia nhất thời im lặng, một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói: "Dĩ Húc à, cháu hãy đi xin lỗi Lê Văn Vân đi!" 

“Cái gì ạ?” Đỗ Dĩ Húc còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, trên gương mặt bầm dập và trong ánh mắt đều tràn đầy ngạc nhiên. 

Lúc hai người trở về tiểu khu đã gần mười giờ tối, sau khi Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đậu xe vào hầm để xe thì đi thang máy về tầng của mình, nhưng vừa ra khỏi thang máy, cả hai người đều khẽ nhíu mày. 

Bọn họ nhìn thấy có hai người đang đứng trước cửa nhà, hai người đó đều ăn mặc rất chính tề, trên người còn đeo cả bộ đàm. 

“Hai người là ai?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Hai người đứng trước cửa nhà chúng tôi làm gì?” 

Nghe thấy giọng nói của Lê Văn Vân, bọn họ vội vàng nhìn qua đó đáp: "Cho hỏi anh là anh Lê đúng không?" 

Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Là tôi đây! Các anh là ai?" 

"Chào anh, chúng tôi thuộc ban quản lý tòa nhà của tiểu khu. Là thế này, hôm nay, hai người bạn của anh đã đá chết con chó của một chủ hộ trong tiểu khu của chúng tôi. Bây giờ bọn họ đang tranh cãi ở bên ban quản lý và yêu cầu bồi thường. Hai người bạn của anh không có tiền trả, nên bảo chúng tôi tới tìm anh..." Một người ở trong đó nói. 

“Hả?” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi. 

Rõ ràng, hai cha con Lý Vân và Lý Giai Dao đã xảy ra chuyện. 

“Hai anh mau dẫn chúng tôi đến đó đi.” Lê Văn Vân vội nói. 

“Mời anh đi bên này!” Người trong ban quản lý tòa nhà vội nói. 

Sau khi bước vào thang máy, Lê Văn Vân liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" 

"Là thế này. Trong tiểu khu của chúng tôi có một chủ hộ nuôi một con chó. Hằng ngày đều dắt đi dạo trong tiểu khu. Đúng lúc hôm nay, hai người bạn của anh cũng đi dạo trong tiểu khu. Con chó đó vô tình cắn trúng quần áo của cô gái, rồi bố của cô ấy liền đã chết con chó." Người trong ban quản lý tòa nhà cau mày nói:" Hai người bạn của anh đều là người nhà quê đúng không?" 

Lê Văn Vân nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, trong lòng hơi khó chịu. 

Câu nói này của anh ta có hai nghĩa, một là giọng điệu nghiêng về muốn nói giúp chủ nhân con chó, hai là anh ta coi thường người nhà quê. 

“Bên đó đòi bao nhiêu tiền bồi thường?” Lê Văn Vân hỏi. 

“Một trăm vạn!” Người trong ban quản lý tòa nha thở dài nói. 

“Sao anh ta không đi cướp luôn đi?” Lê Văn Vân khinh thường nói. 

"À, chủ hộ này sống trong khu biệt thự của tiểu khu chúng tôi..." Người trong ban quản lý tòa nhà vẫn còn muốn nói điều gì đó. 

Nhưng Lê Văn Vân đã dứt khoát ngắt lời anh ta: "Khu biệt thự thì sao cơ chứ?" 

Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, rồi đi tới văn phòng của ban quản lý tòa nhà, vừa tới gần, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói diễu võ dương oai phát ra từ trong văn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK