Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thiên Lượng nghiến răng nói: “Ông nội, ở bên này cháu đã gặp một người, anh ta thật sự rất ngông cuồng, sau đó còn tự xưng mình là Lê Văn Vân.” 

“Cái gì, Lê Văn Vân!” Lý Đạo Nhiên nhất thời biến sắc nói: “Cháu không nghe lầm đấy chứ?” 

“Quả thật anh ta đã nói như thế mà, thoạt nhìn anh ta còn chưa tới ba mươi tuổi, trên người còn quấn không ít băng vải, hình như đang bị thương” Lý Thiên Lượng vội nói: “Cháu và bạn gái của cháu đã nảy sinh chút xung đột với anh ta.” 

“Xung đột ư?” Bây giờ Lý Đạo Nhiên bỗng cảm thấy hơi đau đầu, ông ta vội nói: “Cháu mau xin lỗi cậu ta đi, tuyệt đối không được để cho cậu ta biết cháu là người của nhà họ Lý, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cách xa cậu ta một chút, biết chưa? 

Lý Thiên Lượng nghe Lý Đạo Nhiên nói thế thì nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. 

Sao anh ta có thể không nghe ra giọng điệu hoảng hốt và sợ hãi của Lý Đạo Nhiên đối với Lê Văn Vân Cơ chứ? 

Như thể câu nói Lý Đạo Nhiên cũng phải quỳ khi đứng trước mặt anh của Lê Văn Vân không phải là lời nói đùa. 

Anh ta nuốt nước miếng, sau đó gật đầu nói: “Cháu biết rồi.” 

“Thiên Lượng, cháu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đừng trêu chọc người này, biết chưa?” Lý Đạo Nhiên vội vàng căn dặn. 

Sau khi cúp điện thoại, trên trán Lý Thiên Lượng đã lấm tấm mồ hôi, cả người run rẩy đi tới trước mặt Hà Đình, Hà Đình nhìn thấy Lý Thiên Lượng thay đổi như vậy thì tâm trạng đã rơi xuống đáy vực. 

Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết vẫn ngồi ở bên đó. 

Phạm Nhược Tuyết vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, còn Lê Văn Vân thì ý cười trên mặt ngày càng nồng đậm, anh gác tay qua bên cạnh sau đó bắt chéo chân, dáng vẻ cợt nhã. 

“Sao rồi?” Mặc dù trong lòng Hà Đình đã đoán được kết cục nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi. 

“Em mau xin lỗi người ta đi, nhanh lên!” Lý Thiên Lượng liếc nhìn Hà Đình nói. 

Đồng thời trong lòng cũng hơi bất đắc dĩ, ai mà ngờ rằng, người ta lại có địa vị cao như vậy, anh ta vốn cũng suy đoán rằng người này chỉ là một tên nhà giàu mới nổi. 

Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, nên anh ta muốn xử trí thế nào là chuyện dễ như trở bàn tay. 

Hà Đình ngẩn người, nhưng rõ ràng cô ta cũng không phải là người phụ nữ não tàn đến mức hết thuốc chữa, thế là cô ta vội vàng đi tới trước mặt hai người Lê Văn Vân, sau đó cúi thấp người nói: “Anh Lê Văn Vân, tôi thành thật xin lỗi, lúc nãy là do tội lỗ mãng.” 

Không thể không nói, Hà Đình này vẫn có chút tâm cơ. 

Lúc cô ta nói lời xin lỗi còn cố ý không có che cổ áo của mình, mà vị trí củi người xuống cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng, khiến Lê Văn Vân vừa liếc mắt nhìn qua đó, đã có thể nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết và khe rãnh sâu thẳm kia. 

“Vóc dáng ngon đấy!” Trong lòng Lê Văn Vân ngạc nhiên nói. 

Tất nhiên Phạm Nhược Tuyết cũng chú ý tới cảnh tượng này, cô nhíu mày nói: “Cô mau cút đi đi, đừng có đứng đây làm tôi chướng mắt” 

Nghe thấy câu này, Hà Đình vui vẻ, vội vàng đứng dậy, cô ta chạy một mạch tới bên cạnh Lý Thiên Lượng nói: “Chúng ta mau đi thôi!” 

Tất nhiên Lý Thiên Lượng cũng không dám ở lại. Người này còn khiến Lý Đạo Nhiên sợ hãi thì anh ta nào dám trêu chọc. 

Anh ta lại ngồi lên xe lần nữa, không dám nán lại một chút nào, mà lái xe rời đi. Lúc này chỉ còn lại nhân viên phục vụ khách sạn với vẻ mặt xấu hổ và sợ hãi. 

Tất nhiên nhân viên phục vụ khách sạn cũng chứng kiến hết mọi chuyện, rồi anh ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi. 

“Cậu cứ đi làm việc của mình đi!” Lê Văn Vân phất tay nói. 

Mặc dù người này mắt chó coi thường người khác, chỉ biết nịnh bợ kẻ có tiền, nhưng Lê Văn Vân cũng không gây khó dễ cho anh ta. 

Bởi vì kiếm tiền không phải là chuyện đáng xấu hổ! 

Đợi đến khi anh ta rời đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới hừ lạnh nói: “Con kỹ nữ tâm cơ kia, nói lời xin lỗi cũng lộ ngực ra, cho ai xem vậy? Cô ta tưởng mình rất bự à?” 

“Cái gì, cô ta vừa mới lộ ra ư? Mẹ kiếp, anh quá chính nhân quân tử rồi, lúc nãy mắt chỉ nhìn thẳng, thiệt thòi quá đi mất.” Lê Văn Vân nói. 

Phạm Nhược Tuyết quay đầu nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười khinh thường. 

Lê Văn Vân bị cô nhìn đến mức hơi chột dạ, nên họ khan một tiếng nói: “Anh chỉ nhìn thoáng qua thôi.” 

“Xi! Tra nam!” Phạm Nhược Tuyết mắng một câu rồi xoay người đi vào sảnh tiệc ở bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK