Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Lê Văn Vân cau mày nói: “Vốn tưởng rằng sau khi có được mấy khối xương rồng này anh sẽ có thể nghĩ cách tìm tên chó Demps để báo thù, kết quả bây giờ. Ngược lại khiến cho tình trạng của bản thân càng trở nên tệ hại hơn.” 

Anh vẫy tay nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Đúng rồi, đám người Khương Vỹ và Thi Kỳ đã có tin tức gì chưa?” 

“Vẫn chưa.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Bọn họ mất tích ở khu Đông rồi.” 

“Mẹ kiếp.” Lê Văn Vân mắng một câu. 

Nếu như anh hoàn toàn khôi phục lại, chắc chắn anh sẽ chạy ngay tới khu Tội Ác. 

Phạm Nhược Tuyết biết được suy nghĩ của Lê Văn Vân, cau mày nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, trước khi anh khôi phục thì không được phép đi đâu cả, cứ ngoan ngoãn ở đây bên cạnh em, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” 

Nói dứt lời, cô lại tiếp tục: “Được rồi, mặc quần áo đi đến nhà ông cụ Long thôi. Ông cụ Long học rộng hiểu sâu, nói không chừng ông ấy lại có cách gì đó." 

Đúng vậy, hôm nay Long Ưng Đài muốn mời mấy người Lê Văn Vân ăn cơm. 

Lý do mời ăn cơm thì có hai cái. Một là trước đó Lê Văn Vân đã cứu Long Nhã Lâm một lần, mãi đến bây giờ Long Ưng Đài vẫn không có cơ hội mời anh một bữa cơm. 

Thứ hai thì là do Đỗ Tắc Thành. 

Bởi vì Đỗ Dĩ Húc và Lê Văn Vân xảy ra xung đột, sau khi biết được người mà Đỗ Dĩ Húc chọc vào chính là Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành muốn bảo Đỗ Dĩ Húc đến xin lỗi Lê Văn Vân nhưng gần đây không liên lạc được với anh, hai là bản thân Đỗ Dĩ Húc cũng không quá nguyện ý đi xin lỗi. 

Vì vậy ông ta đã nhờ Long Ưng Đài sắp xếp bữa này. 

Đỗ Dĩ Húc, đứng vị trí thứ tư Thiên bảng. 

Ông ta sống trong một thành phố bình thường, còn bản thân ông ta thì cũng có thể so sánh với Người Gác Đêm. Nghe nói lúc trẻ tuổi còn thường xuyên giúp đỡ Người Gác Đêm cùng nhau chấp hành một vài nhiệm vụ. 

Hôm nay bọn họ hẹn vào buổi tối, về địa điểm thì là ở nhà Long Nhã Lâm. 

Hai người cùng ra ngoài, lái xe đi về phía nhà họ Long. 

Chừng sáu giờ tối bọn họ đã đến nhà họ Long. 

Sau khi xuống xe hai người liền gõ cửa. 

Rất nhanh chóng, Long Nhã Lâm đã chạy ra mở cửa, khuôn mặt vô cùng vui mừng. Nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh Lê Văn Vân, nụ cười trên mặt cô ấy nhất thời hơi cứng đờ sau đó lại cười nói: “Mau vào đi.” 

Nhà họ Long không phải rất lớn, không bằng nhà họ Lý, nhà Hoàng Tông Thực gì đó. Ngôi nhà của bọn họ chỉ là một căn biệt thự bình thường tổng cộng có ba phòng, trong nhà có hai bảo mẫu. 

Lê Văn Vân đi tới đại sảnh phát hiện Long Ưng Đài đang ngồi trên sofa, điện thoại truyền tới tiếng phát nhạc. 

Ông cụ ngồi xem điện thoại, trên gương mặt lộ ra nụ cười. 

Có vẻ ông vẫn chưa nhận ra đám người Lê Văn Vân đến đây, Lê Văn Vân đi đến đằng sau nhìn thử thì phát hiện Long Ưng Đài lại đang xem Douyin, trong đó còn có một cô gái dáng dấp không tệ đang khiêu vũ. 

“Mẹ nó chứ, Douyin đúng là khiến người ta phát sợ mà.” Trong lòng Lê Văn Vân cảm thán nói. 

Sau đó anh ho khan một tiếng. 

Lúc này Long Ưng Đài mới ngẩng đầu lên phát hiện đám người Lê Văn Vân đang nhìn mình với vẻ kì quái, ông ấy vội vàng cất điện thoại đi, ho khan một tiếng nói: “Đến rồi à” 

Ông ấy nhìn thoáng qua Lê Văn Vân: “Ơ, khôi phục cũng không tệ nhỉ, trông có vẻ như hoàn toàn khôi phục rồi đấy. Mới qua hơn nửa tháng thôi mà, tố chất thân thể của cậu đúng là không tồi.” 

Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn Long Nhã Lâm và hai bảo mẫu đang bận rộn trong phòng bếp, cất lời nói: “Ông cụ Long, tôi có chút việc muốn thỉnh giáo ông.” 

Long Ưng Đài trầm ngâm một chút, nói: “Vậy được, cậu theo tôi đi vào trong thư phòng đi.” 

Long Nhã Lâm cũng đi theo qua đó, cô ấy hơi lo lắng cho tình trạng của Lê Văn Vân. 

Sau khi vào thư phòng, Long Ưng Đài tỏ ý bảo mấy người Lê Văn Vân ngồi xuống sau đó dò hỏi: “Làm sao thế?” 

Lê Văn Vân trầm ngâm: “Ông cụ, chắc hẳn ông đã nhìn ra được trạng thái của tôi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK