Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra sau hai mươi phút, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Triệu Vũ Linh và Triệu Nam đến trước, tuy hiện tại Triệu Vũ Linh không gia nhập Vân Môn nhưng anh ta được Dương Bách Xuyên sai bảo vệ an toàn cho Triệu Nam, cũng từ trong miệng Triệu Nam hiểu được một ít chuyện của Vân Môn, anh ta rất muốn gia nhập Vân Môn, khổ nỗi không tìm được cơ hội.

Hôm nay Triệu Nam muốn tới biệt thự, Triệu Vũ Linh tự mình làm tài xế mặt dày đi theo, dọc theo đường đi cứ luôn cầu xin Triệu Nam, nhờ cô nói vài lời tốt trước mặt Dương Bách Xuyên cho anh ta gia nhập Vân Môn.

"Có chuyện gì vậy?" Sau khi Triệu Nam bước vào thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên không dễ nhìn lắm, cô ngồi xuống nhẹ giọng hỏi anh.

Dương Bách Xuyên đứng dậy, cố mỉm cười Triệu Nam: "Hôm nay chúng ta bàn bạc chuyện di dời Vân Môn, em ngồi xuống trước, chờ những người khác đến rồi nói."

"Ừ." Triệu Nam đáp lời, hai người tự nhiên ngồi cùng một chỗ, cô là người duy nhất Dương Bách Xuyên thông báo có hôn ước, trong lòng người Vân Môn ở biệt thự là chính cung nương nương, có tư cách ngồi ngang hàng với Dương Bách Xuyên.

Sau đó là Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị đến, chào hỏi xong liền ngồi ở một bên.

Ngay sau đó là ba người Dương San San, Đường Long và Cổ Tư lái xe vào.

"Anh, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Dương San San nhận được điện thoại của Khưu Vân bảo nhanh chóng trở về, cũng không biết anh trai cô bé trúng cái gió gì.

"Em ngồi trước đi, chờ người đến đông đủ rồi nói sau." Lúc này Dương Bách Xuyên không có tâm tình nói giỡn với em gái.

Dương San San thè lưỡi, không dám nhiều lời, chạy đến bên cạnh Lưu Tích Kỳ.

Ngay sau đó là Lâm Hoan và Ninh Kha trước sau đến.

Đến lúc này người Vân Môn ở Cố Đô đã đông đủ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay trên người Dương Bách Xuyên tản ra một luồng khí tức áp bách làm cho tất cả không dám cười đùa, trong lòng mỗi người đều đang suy đoán, anh sốt ruột muốn dời đi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Dương Bách Xuyên không phải không muốn mỉm cười, chỉ là nghĩ đến Hạ Lộ mất tích, thậm chí có thể gặp phải chuyện không may, lại thêm Thần Tông và m Nguyệt Môn đã tìm tới cửa thì anh thật sự không có tâm tình gì.

Sau khi mọi người hết đủ, anh để cho tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó nói: "Gửi đến tất cả những người thuộc Vân Môn, ngoại trừ những ai thực sự không thể rời khỏi Cố Đô thì chiều nay chúng ta sẽ di dời..."

"Chi chi ~"

"Chít chít ~"

Nói đến đây, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng kêu đùa giỡn của Hầu Đậu Đậu và Hương Hương, cắt ngang lời nói của Dương Bách Xuyên.

"Hai đứa bọn mày đừng cãi nhau nữa~" Dương Bách Xuyên gầm lên với hai đầu linh thú.

Hầu Đậu Đậu và Hương Hương lập tức yên lặng.

Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: "Về phần nguyên nhân cụ thể, tôi không thể nói kỹ, chỉ một câu thôi, rất có thể Vân Môn chúng ta rất sẽ gặp phải đại địch nên ý của tôi là hôm nay dời đi, cải tạo bên nhà cũ về cơ bản đã hoàn thành, ngày sau tổng bộ Vân Môn sẽ ở nơi nào.

Nhằm cân nhắc an toàn của mọi người, hôm nay chúng ta sẽ dời đi, chờ sau khi trở về, tôi sẽ luyện đan tăng thực lực của mọi người ở Vân Môn lên, để ai cũng có thực lực tự bảo vệ mình, đến lúc đó lại ra ngoài lịch luyện kiếm kinh nghiệm.

Mỗi một người đang ngồi ở đây, tin rằng trên cơ bản đều hiểu Vân Môn chúng ta không giống với võ cổ giả khác mà là tu chân giả cấp bậc cao hơn, có thể nói con đường tương lai hoàn toàn rộng rãi hơn võ cổ giả nhiều. Thiên hạ bao la, thế giới rộng lớn, thậm chí là vũ trụ mênh mông đều sẽ là võ đài dưới chân tu chân giả.

Tôi hy vọng mọi người suy nghĩ thật kỹ, nếu đã bước lên con đường tu chân này thì phải leo lên đỉnh núi, tiền tài vật chất chỉ ở thế giới trần tục, ngoại trừ Thiết Đản có mộng tưởng muốn theo đuổi những thứ đó nên tôi tạm thời lưu anh ta lại đây ra, hy vọng những người khác có thể buông bỏ công việc, dốc lòng tu luyện.

Mặc kể là võ cổ giả hay là tu chân giả đều là thực lực làm chủ, không có thực lực sẽ bị ức hiếp, bị người khác đánh hay thậm chí là giết chết, bản thân cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trên con đường tu chân, Luyện Khí kỳ chỉ là nhập môn, tôi nói đơn giản cho mọi người hiểu, một khi đạt tới Trúc Cơ kỳ sẽ có thể tu luyện pháp thuật, là pháp thuật chân chính, thậm chí phi thiên cũng không phải không có khả năng, thành công đột phá Trúc Cơ mới được xem như chân chính bước lên con đường tu chân.

Giai đoạn Luyện Khí kỳ có thể cùng sánh vai với võ cổ giả, sau khi Trúc Cơ, bản lĩnh thật sự của tu chân giả mới có thể dần dần bộc lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK