Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên cũng không hề cưỡng cầu khi nghe nữ tử Hắc Liên nói vậy, nữ tử Hắc Liên và lão già đều nói giống ý nhau, Thiên Hỏa Kiếp là một cơ hội tốt để rèn luyện ý chí và tâm đạo.

Bây giờ mối nguy hiểm của Nguyên Thần đã được loại trừ, hắn tin là mình có thể chịu đựng được nỗi đau đớn về thể xác.

......

Sau khi ý thức rút khỏi ý thức hải, Dương Bách Xuyên quan sát thấy tình huống trong cơ thể mình vẫn như cũ, nhưng hắn đang suy nghĩ theo hướng phát triển tốt hơn, Thiên Hoả cũng đang giảm dần.

Mặc dù nỗi đau thể xác vẫn không giảm hơn bao nhiêu, nhưng hắn đã tìm thấy sự an tâm.

Giờ phút này, hắn chìm xuống, thân thể bắt đầu vượt qua Thiên Hỏa Kiếp, bị Thiên Hỏa rèn luyện...

Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy dường như bản thân có thể thích ứng được sự đau đớn do bị Thiên Hoả thiêu đốt.

... Sau một tháng chịu đựng Thiên Hoả thiêu đốt, Dương Bách Xuyên đã đạt đến cảnh giới tâm như nước lặng.

Cũng vào ngày này, Thiên Hoả trong cơ thể hắn cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.

Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, nỗi đau cũng tan biến theo.

Nhưng hắn không ngờ rằng phải mất một tháng rưỡi hắn mới có thể vượt qua Lục Cửu Thiên Hoả Kiếp.

Trong thời gian một tháng rưỡi này, Dương Bách Xuyên đã hiểu ra rất nhiều điều, trong nội tâm của hắn đột nhiên cảm thấy một loại yên tĩnh và trầm ổn mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được...

Hắn biết đây là tâm đạo đã được rèn luyện mà lão già và nữ tử Hắc Liên đã nói.

Điều kỳ lạ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thất Cửu Tâm Ma Kiếp lần thứ bảy vẫn chưa đáp xuống.

Dường như Thiên Đạo lúc này đã có mắt, ngay sau khi chờ hắn sống sót qua Lục Cửu Thiên Hoả Kiếp thứ sáu, Thất Cửu Tâm Ma Kiếp thứ bảy mới bắt đầu giáng xuống.

"Bùm... Răng rắc..."

Ngay lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen, lại xuất hiện một con cự long sống động đột nhiên vọt tới.

Dương Bách Xuyên sững sờ.

Không phải nói là Tâm Ma Kiếp sao, mẹ nó, làm sao có thể là Lôi Kiếp Cự Long dài một trăm trượng chứ?

Thế này là thật tâm muốn ta chết à!

Giờ phút này, thật ra trên người Dương Bách Xuyên vẫn bị Thiên Hỏa thiêu đốt, còn bị Lôi Kiếp đập tới nên thân thể có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng đều là vết thương ngoài da, không có nội thương.

Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến hắn kinh hồn bạt vía, làm sao có thể đối phó với Lôi Kiếp như vậy?

Nghĩ vậy thôi chứ không kịp suy tính nhiều, hắn giơ kiếm Đồ Long trong tay lên và chém về phía Lôi Kiếp Cự Long, bởi vì lúc này, Lôi Kiếp Cự Long này đã cách đỉnh đầu hắn khoảng một mét, quá nhanh.

Tuy nhiên, sau một nhát kiếm nổ ầm ầm, Dương Bách Xuyên phát hiện mọi thứ đã thay đổi.

Tiếng sấm chói tai, lôi điện chói mắt nổ tung khiến hắn không thể mở mắt ra được, sau đó hắn cảm thấy tất cả các giác quan của mình đã biến mất, cả thế giới dường như đều tĩnh lặng.

Lão già đã từng nói đạo Lôi Kiếp thứ 7 là Thất Cửu Tâm Ma Kiếp, ai ngờ vừa giáng xuống thì Lôi Kiếp đã hóa thành Cự Long?

Hơn nữa còn không cho Dương Bách Xuyên thời gian phản ứng đã lập tức đánh lên người hắn.

Đối với một nhát kiếm phản kích vội vã của Dương Bách Xuyên, dường như không có tác dụng gì.

Tất cả các giác quan đều biến mất, ánh sáng chói mắt của lôi điện khiến Dương Bách Xuyên nhắm chặt hai mắt lại, trong chớp nhoáng, hắn cảm thấy mình bị cô lập với thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK