Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Anh của Dương Bách Xuyên phong ấn là bởi vì lúc trước đối phó với Ân Tĩnh An ở thành Yêu Quang - Sơn Hải Giới, một hơi cắn nuốt tám yêu hồn cổ xưa, để lại tai họa ngầm, cũng không phải là bệnh nan y không chữa được.

Nói trắng ra là không tiêu hóa được sức mạnh cường đại của yêu hồn cổ kia nên bị sư phụ Vân Thiên Tà tạm thời phong ấn lại mà thôi

Nếu không thì Dương Bách Xuyên sẽ bị lực lượng của yêu hồn cổ cắn trả.

Từ Sơn Hải Giới trở về Trái Đất đã mười hai năm, mấy năm trước anh đã uống ba chén rượu của Lữ Xuân Thu, tìm được phương hướng cảm ngộ, anh được trải qua cuộc sống của một người bình thường, thành gia lập nghiệp, tận hiếu với bà nội, thời gian sau bởi vì tuổi tác của nội, nhiều năm gian khổ, có vui sướng có đau thương, bây giờ lại thêm Liễu Linh Linh, từ khi là bạn học tới người yêu giấu ở trong lòng, anh lại trơ mắt nhìn cô bị ma đầu Đại Tôn hóa thành sương máu.

Đến thời điểm hiện tại, anh cũng xem như vui buồn đủ cả, hơn mười năm cảm ngộ là đủ rồi, lực lượng Nguyên Anh bị phong ấn trong cơ thể đột phá tới cực hạn, hoàn toàn bùng nổ, phong ấn Nguyên Anh được giải trừ toàn bộ, sức mạnh tám yêu hồn cổ dung hợp bị Nguyên Anh hấp thu, tu vi của Dương Bách Xuyên lập tức phục hồi, thậm chí còn đột phá…

Ngay từ khi bắt đầu, tu chân giả chính là thiên đạo, cũng là đạo của bản thân mình, giờ phút này Dương Bách Xuyên cũng tìm được đạo lý đúng đắn thuộc về chính mình, thứ mà anh tìm kiếm chính là tình cảm của bạn bè người thân.

Thế nên khoảnh khắc mà Liễu Linh Linh bị ma đầu Đại Tôn giết chết, anh vì yêu mà nổi giận, thế gian này có thất tình lục dục, đây cũng là lý do anh đột phá lực lượng phong ấn cuối cùng, rất khó nhưng nó sẽ đến một cách tự nhiên, cái anh thiếu chính là cơ hội.

Liễu Linh Linh chính là bước ngoặt của Dương Bách Xuyên.

Giờ phút này, tu vi của Dương Bách Xuyên bạo phát, lực lượng tám yêu hồn cổ vô cùng cường đại, trước kia anh có thể giết chết được Ân Tĩnh An cảnh giới Xuất Khiếu, lúc này hoàn toàn hấp thu dung hợp, điều này có lợi rất lớn cho Dương Bách Xuyên.

Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ bắt đầu tăng lên giống như ma đầu Đại Tôn.

Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn…tăng vọt tới tận Xuất Khiếu sơ kỳ mới dừng lại.

Thay đổi trên người Dương Bách Xuyên khiến đám người Lục Tuyết Hi vui mừng, nhưng lại làm cho ma đầu Đại Tôn sợ hãi.

Lão ta phải trả một cái giá đắt, vứt bỏ thân thể mà khó khăn lắm mới luyện nên cường đại, buộc phải giải phóng sức mạnh ban đầu của bản thân, không tiếc cảnh giới tụt giảm mới cưỡng ép tu vi tăng lên Xuất Khiếu sơ kỳ, cơ thể này có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Ban đầu, ma đầu Đại Tôn cho rằng, giết chết đám người Dương Bách Xuyên là chuyện đơn giản, nhưng ai mà biết được, mới chớp mắt mà tu vi của thằng ranh này cũng tăng lên cảnh giới Xuất Khiếu?

Có thể cảm nhận được, tu vi của Dương Bách Xuyên là một loại khổ luyện, thành quả khi đạt tới chín muồi, còn tu vi của ma đầu Đại Tôn lại có rất nhiều thiếu sót.

Trước tiên là đoạt xác, vốn dĩ cơ thể này không phải của lão ta, đương nhiên sẽ không quá ăn ý, bây giờ lại thêm cưỡng chế tăng thực lực, thân thể tràn đầy vết nứt sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Mặt khác, cái giá phải trả khi đoạt xác và cưỡng chế tăng tu vi là thần hồn sẽ bị hao tổn, sẽ tồn tại đủ loại di chứng sau này, không giống như sức mạnh tự thân như Dương Bách Xuyên.

Giờ khắc này, trong lòng ma đầu Đại Tôn trầm xuống.

Giữa hai người, ai mạnh ai yếu, ma đầu Đại Tôn vô cùng rõ ràng.

Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn giải trừ phong ấn, ánh mắt sắc bén mang theo máu và nước mắt, mái tóc trắng tung bay giống như một con thú dữ thời tiền sử, anh nhìn chằm chằm về phía đại ma đầu, gằn từng chữ: “Chết ~”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên biến mất ngay tại chỗ.

Giây sau, ánh mắt ma đầu Đại Tôn híp lại, hai lòng bàn tay phát ra ánh sáng đánh thẳng về phía trước, lão ta có thể cảm nhận được thực lực của Dương Bách Xuyên lúc này đã vượt xa lão, nhìn thấy Dương Bách Xuyên biến mất ngay tại chỗ liền biết không xong rồi, lão lập tức đánh trả.

“Ầm ~”

“A~”

Song chưởng của Đại Tôn đánh ra, giây tiếp theo lão ta đã bay ngược ra ngoài.

Mà Dương Bách Xuyên mái tóc bạc trắng bay trong gió đang đứng ở vị trí của lão ta, máu chảy từng dòng xuôi theo bàn tay, Dương Bách Xuyên đang nắm chặt một quả tim đẫm máu trong.

Dương Bách Xuyên đánh một chưởng về phía ma đầu Đại Tôn mà không hề có lớp phòng ngự, hai chân lão để lại trên mặt đất hai đường sâu bằng ngón tay, lùi lại sau hơn mười mét mới dừng lại, cúi đầu nhìn thấy trước ngực xuất hiện một lỗ máu, mới phát hiện trái tim của mình đã bị Dương Bách Xuyên móc mất.

“Ầm ~”

Sau một tiếng vang dội, Dương Bách Xuyên bóp nát quả tim của ma đầu Đại Tôn, ánh mắt anh không chút cảm xúc, Dương Bách Xuyên bước lên vọt tới chỗ ma đầu.

Ma đầu Đại Tôn không thể tin nổi, theo cảm nhận của lão ta, khí tức của Dương Bách Xuyên chỉ mạnh hơn lão một chút, ai ngờ lại mạnh tới nỗi lão không thể nào phản ứng kịp.


Cùng là cảnh giới Xuất Khiếu như nhau, lão ta đường đường là một thần hồn của Đại Thừa Kỳ, vậy mà lại sợ hãi trước một đòn tấn công của Dương Bách Xuyên ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK