Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng thú Ngũ Hành đỡ được mà không hề bị thương.

Điều quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên phát hiện thú Ngũ Hành có thể ẩn thân, cộng thêm tốc độ rất nhanh, thậm chí tốc độ không yếu hơn hắn. Hắn và Dương Bách Xuyên vừa mới dừng lại thì thú Ngũ Hành đã xuất hiện, chứng tỏ tốc độ của nó nhanh hơn tưởng tượng.

Hơn nữa, không có sóng linh khí nổi lên.

Có thể ẩn thân, tốc độ nhanh, toàn thân không có sóng linh khí, còn có thể dễ dàng hóa giải một nhát kiếm của hắn. Những điều này đều cho thấy con thú Ngũ Hành này không đơn giản.

Dương Bách Xuyên biết nếu vừa rồi thú Ngũ Hành không chủ động lên tiếng, thì hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

Lần này dây thần kinh của Dương Bách Xuyên căng như dây đàn, hắn nói với Thương Vũ Tình: "Tình Nhi, đối đầu với kẻ địch mạnh đừng nương tay." Dương Bách Xuyên sợ cô nàng này không dốc toàn lực đánh kẻ địch, vì vậy nhắc nhở một câu.

"Tổ sư thúc, con biết rồi." Thương Vũ Tình gật đầu.

Hai người đối đầu với thú Ngũ Hành, vô cùng nghiêm túc.

Thú Ngũ Hành ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Hai nhân loại thấp kém còn muốn chống cự à? Được thôi, bản vương cho phép các ngươi đồng thời ra tay. Xông lên đi, để bản vương xem bản lĩnh của các ngươi, ha ha ha."

Trong tiếng cười ha hả, thú Ngũ Hành hoàn toàn không coi Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình ra gì.

Điều này khiến tên họ Dương nào đó giận dữ. Từ khi Dương Bách Xuyên hắn xuất đạo đến nay đã bao giờ bị một con súc vật coi thường như vậy đâu?

Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục.

"Giết!"

Dương Bách Xuyên nổi giận hét lên một tiếng. Hắn vung kiếm, khí tức toàn thân bùng nổ. Trong đầu nhớ tới Khí Thế Chi Tâm mà sư phụ truyền dạy cho, tưởng tượng mình là một chiến thần đầu đội trời chân đạp đất.

"Kiếm trận Hắc Liên."

Một kiếm hừng hực khí thế chém tới thú Ngũ Hành, từng bông hắc liên lập tức xuất hiện, bay về phía thú Ngũ Hành.

Thương Vũ Tình cũng không nhàn rỗi, lập tức biến ra năm phân thân, cùng với bản thể đứng thành trận. Nàng chém một kiếm về phái thú Ngũ Hành, vẫn là chiêu kiếm giống ở trong rừng Kinh Cức, kiếm khí mấy chục trượng chém xuống.

Ban đầu Thú Ngũ Hành vô cùng coi thường Dương Bách Xuyên. Sau khi Dương Bách Xuyên chém ra một kiếm, trong đôi mắt to của nó xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Nó lẩm bẩm: "Thú vị đấy, nhưng chẳng có tác dụng gì với bản vương."

Dứt lời nó ngửa mặt lên trời thét dài: "Grao!"

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trông thấy bộ lông ngũ sắc của thú Ngũ Hành phát ra ánh sáng chói mắt, chữ Vương (王) trên trán tựa như phù văn phát sáng.

Tức thì Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí ngũ hành trong không khí đều hội tụ trên người thú Ngũ Hành. Sau đó, trên người thú Ngũ Hành tỏa ra khí tức vô cùng cường đại. Đó là khí tức của năng lượng ngũ hành trong trời đất, vô cùng tinh khiết, còn mạnh hơn khí tức của sức mạnh hồng hoang trong thủ cốt của hắn.

Dương Bách Xuyên biết đây là năng lượng ngũ hành gần với bản nguyên nhất, mạnh hơn chân khí nhiều.

Chỉ thấy toàn thân thú Ngũ Hành phát ra năng lượng năm màu, từng luồng năng lượng biến thành thú Ngũ Hành phiên bản mini.

"Grao grao grao..."

Vô số thú Ngũ Hành phiên bản mini gào rống rung trời.

Đây là thần thông thiên phú.

Trong nháy mắt, tất cả thú Ngũ Hành phiên bản mini đều xông về phía hắc liên của Dương Bách Xuyên và kiếm khí của Thương Vũ Tình.

Bùm bùm bùm bùm...

Tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Từng đợt sóng năng lượng lan ra.

Một giây sau, mặt Dương Bách Xuyên biến sắc. Hắn nhìn thấy tất cả đòn tấn công của mình và Thương Vũ Tình đều bị thú Ngũ Hành phiên bản mini cắn nuốt, sau đó một đám thú Ngũ Hành sáng lấp lánh lao về phía hai người.

Ầm ầm!

Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình bắn ngược ra ngoài.

Hai người bị đánh bay hơn mười thước.

Cổ họng mặn chát, Dương Bách Xuyên cố nén không phụt máu. Hắn liếc sang bên cạnh thấy khóe miệng của Thương Vũ Tình có vết máu, sắc mặt trắng bệch như giấy. Nàng đã bị thương nặng, thu lại năm phân thân.

Hai người liên thủ cũng không đỡ được một kích của thú Ngũ Hành.

Lúc này, thú Ngũ Hành ở đằng xa lộ ánh mắt khinh thường, chậm rãi đi tới. Dương Bách Xuyên dứt khoát cầm tay thú Ngũ Hành bỏ chạy. Hắn biết hai người họ không thể rơi vào tay thú Ngũ Hành, bị hạ độc làm mồi nhử.

Sau mấy bận nhảy lên nhảy xuống, Dương Bách Xuyên đã xông tới ní đá chằng chịt khe nứt.

"Gừ! Tên khốn sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn giãy giụa, bản vương tiễn ngươi lên đường." Thấy Dương Bách Xuyên dắt theo Thương Vũ Tình chạy trốn, thú Ngũ Hành lập tức nổi giận, nhảy bật lên nhào tới chỗ Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK