Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật trong mắt Nghiêm Cơ Sơn thì Dương Bách Xuyên có tu vi yếu nhất trong ba người, muốn tìm được cửa khẩu đôt phá thì phải ra tay từ chỗ Dương Bách Xuyên.

Mà chuyện Dương Vấn Thiên nói ông ta căn bản không nhớ rõ, lúc còn trẻ ông ta đã giết rất nhiều nữ nhân, mấy trăm năm qua ông ta làm gì có thời gian nhớ mấy chuyện vặt vãnh này?

Có điều nhìn bộ dạng kích động của Dương Vấn Thiên, Nghiêm Cơ Sơn biết có lẽ ông ta thật sự đã giết một nữ tử có vấn đề biểu đạt. Nhưng thế thì sao?

Nghiêm gia và Dương gia nhiều thế hệ liên hôn không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc, với tu chân gả thì phải hành xử vô tình, không có gánh nặng trên người mới có thể lấy hứng thú theo đuổi đại đạo. Dương Vấn Thiên như vậy rõ ràng là có bệnh, cho dù giết muội muội của Dương Vấn Thiên ông thì sao, có thể làm gì được?

Bao nhiêu năm trôi qua, cả Nghiêm Cơ Sơn ông cũng quên mất chuyện này rồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ điên cuồng của Dương Vấn Thiên, Nghiêm Cơ Sơn không dám giao thủ với tên điên, bên kia còn có một Mạnh Trường Thanh được xưng là trận tiên, vừa rồi một tấm bùa chú cũng có thể phong tỏa không gian phạm vi nghìn thước, người này càng kỳ lạ hơn.

Ông ta liếc mắt liền thấy Dương Bách Xuyên là quả hồng mềm.

Nghiêm Cơ Sơn nhìn thấy một kiếm Dương Bách Xuyên chém ra lại xuất hiện thêm hai đóa sen đen, ban đầu ông ta không để trong lòng, nhưng lúc tới gần nét mặt của ông ta thay đổi, cảm nhận được kiếm khí vô cùng mạnh mẽ từ hai đóa sen đen kia.

Giờ phút này Nghiêm Cơ Sơn biết đây là kiếm kỹ thần thông nên không dám khinh thường nữa, giơ tay chém ngang một kiếm.

"Tịch Diệt nhất kiếm, phá cho ta."

Một kiếm của Nghiêm Cơ Sơn tung ra, đất trời cũng có chút tối sầm lại.

Chỉ thấy ánh sán trên trường kiếm của Nghiêm Cơ Sơn bung tỏa, sau đó lúc chớp lúc tắt, mang theo kiếm khí mạnh mẽ quét về phía hai đóa sen đen kiếm khí của Dương Bách Xuyên.

Giờ phút này Nghiêm Cơ Sơn chỉ cách hai đóa sen đen kiếm khí vỏn vẹn hai thước.

Dương Bách Xuyên thấy cảnh tượng này thì khóe miệng lộ ý cười, trong lòng nghĩ nếu Nghiêm Cơ Sơn từng thấy hắn chiến đấu với Nghiêm Tông Thanh thì sẽ không lại gần như vậy.

Nghiêm Cơ Sơn nằm mơ cũng không ngờ rằng sau khi sen đen của Dương Bách Xuyên nổ tung còn có thể biến ra hai mươi cánh hoa sen đen, đó là do sen đen kiếm khí biến thành.

Cộng thêm giờ phút này tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, uy lực của cánh sen đen càng lớn hơn lúc trước.

Lần này Nghiêm Cơ Sơn phải chịu thiệt rồi.

"Bịch bịch!"

Sau khi một kiếm của Nghiêm Cơ Sơn quét qua hai đóa sen đen, ngay sau đó đồng tử của ông ta đột nhiên co lại, lúc này ông ta mới phát hiện cánh hoa được biến ra sau khi hai đóa sen đen hung ác nổ tung đột nhiên bắn tới.

"Rống!"

Mắt Nghiêm Cơ Sơn đỏ rực, trong miệng phát ra một tiếng kêu không thuộc về bản thân, toàn thân giờ phút này bùng nổ hơi thở, trên người tỏa ra ánh sáng màu xanh chớp nhoáng.

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên thì trên người Nghiêm Cơ Sơn xuất hiện một bộ chiến giáo màu xanh, trong lòng hắn thầm kêu một tiếng đáng tiếc.

Hiển nhiên tất cả công kích của cánh hoa sen đen đều bị chiến giáp màu xanh trên người Nghiêm Cơ Sơn chặn lại, nếu không cho dù lần này không đánh chết Nghiêm Cơ Sơn thì cũng có thể lấy nửa cái mạng già của ông ta.

Có điều cho dù là như vậy thì hai mươi bốn cánh hoa sen đen vẫn đập vào chiến giáp của Nghiêm Cơ Sơn.

"Ầm ầm ầm..."

Tiếng vang trầm trầm không ngừng vang lên liên tiếp, tất cả cánh hoa sen đen đều nổ tung trên chiến giáp của Nghiêm Cơ Sơn vẫn khiến cơ thể của Nghiêm Cơ Sơn văng ngược ra ngoài.

"Phụt!"

Một ngụm máu phun ngược ra.

Có điều giờ phút này Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười, bởi vì sư tổ Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh đã một trái một phải xuất hiện bên cạnh Nghiêm Cơ Sơn.

Laoc già Nghiêm Cơ Sơn bị Dương Vấn Thiên giơ tay lên đập một tấm bùa chú tới, trong tay Mạnh Trường Thanh xuất hiện một thanh trường kiếm, ông ta cũng giơ trường kiếm lên, muốn chém xuống một kiếm.

Dương Bách Xuyên bám sát theo, kiếm Đồ Long tỏa ra ánh sáng bạc lóng lánh.

Lần này ba người bao vây Nghiêm Cơ Sơn cực kỳ chặt chẽ.

Nghiêm Cơ Sơn vốn dĩ bay ra ngoài sau khi phát hiện mình đã không còn đường lui thì trong ánh mắt bộc phát cảm xúc oán hận vô cùng, ngay sau đó bị điên cuồng thay thế, cười to ha ha ha: "Lão phu tung hoành cả đời, không ngờ rằng hôm nay bị bọn chuột nhắt ba người các ngươi hãm hại, có điều muốn giết lão phụ - nằm mơ!"

Hai chữ nằm mơ cuối cùng Nghiêm Cơ Sơn nói tràn ngập kiên quyết và kiêu ngạo.

Ông ta biết hôm nay mình khó thoát khỏi một kiếp nên làm ra một hành động điên cuồng, đột nhiên nở nụ cười với ba người Dương Bách Xuyên đang tấn công tới.

Đúng vào lúc này đột nhiên Mạnh Trường Thanh hét lên một tiếng: "Mau lùi lại, ông ta muốn tự bạo." Trong khi nói chuyện giọng nói của Mạnh Trường Thanh cũng thay đổi, hậu quả một Phân Thần cảnh tự bạo thế nào thì ai cũng rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK