Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong anh cười hì hì vẫy tay thu bức tranh Hiên Viên Lệ vào trong không gian bình Càn Khôn.

Sau khi thu bức tranh, Dương Bách Xuyên phát hiện từng ký hiệu pháp trận trên tường.

Anh nhìn một lúc rồi cười ha ha: "Thì ra đúng là trận pháp truyền tống không gian Sơn Hải Giới."

Trận pháp truyền tống này giống trận pháp Sơn Hải trong rừng Hồ Dương ở sa mạc hồi trước. Dương Bách Xuyên biết Thủy hoàng đế không lừa mình chuyện thông đạo Sơn Hải, lập tức yên tâm. Sau đó, anh dẹp đường về phủ.

Sau khi ra ngoài, anh nói cho Mông Điềm phương pháp tiến vào trận pháp ở cung Ly, ngoài ra còn dặn Mông Điềm truyền dạy Phong Đô Quyết cho các binh tướng khác tu luyện. Về phần Mông Điềm có muốn rời khỏi nơi này đến Sơn Hải Giới hay không thì phải xem chính bản thân hắn.

Những việc nên làm đều đã làm xong, thiện duyên với Mông Điềm trong tương lai cũng đã kết.

Nguyên thần của Dương Bách Xuyên bay lên, trở về cơ thể. Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Lục Tuyết Hi lo lắng ra mặt.

"Tiên sinh!" Lục Tuyết Hi vui mừng gọi, cuối cùng cũng hết lo lắng.

"Tôi không sao, chúng ta phải đi thôi." Dương Bách Xuyên đứng dậy, nhếch miệng cười với Lục Tuyết Hi.

Sau đó hai người rời đi...

Bởi vì Lục Tuyết Hi không vào thành nên Dương Bách Xuyên kể cho cô ta nghe chuyện thiên môn, bia thần mộ và thần hồn của Thủy hoàng đế trong thành Đại Tần.

Đương nhiên là anh không kể chuyện bình Càn Khôn bảo vệ chủ nhân. Trong mắt đám người Lục Tuyết Hi, bình Càn Khôn chỉ là pháp bảo đựng đồ của Dương Bách Xuyên, bọn họ không biết bình Càn Khôn không chỉ là một chí bảo không gian đơn giản như vậy.

Lục Tuyết Hi nghe xong cũng thổn thức không thôi. Khi nghe đến đoạn Kỳ Lân đi ra từ bia thần mộ, Dương Bách Xuyên suýt mất mạng, cô ta cũng đổ mồ hôi lạnh thay Dương Bách Xuyên.

May mà mình không vào thành, nếu không hậu quả khó lường.

Mặt khác, Lục Tuyết Hi cũng tạm thời gác lại ý tưởng đi Thần Mộ Viên. Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng suýt mất mạng, trong đó còn có thần thú Kỳ Lân, với chút tu vi này cô ta vào trong chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Vẫn nên đến Sơn Hải Giới chăm chỉ tu luyện thì hơn. Tìm được lăng Thủy Hoàng và đến xem tận mắt cũng coi như hoàn thành tâm nguyện rồi.

Sau khi hai người đi ra ngoài, bên ngoài đã là buổi trưa ngày hôm sau. Dương Bách Xuyên cười khổ: "Mau về thôi, hôm nay là ngày rời đi, trước đó tôi đã bảo đám người giới võ cổ đợi ở sa mạc, nếu không thấy chúng ta xuất hiện e là sẽ hỗn loạn. Thế này nhé, cô về Vân Môn trước đi, tôi đến thẳng sa mạc đưa các võ cổ giả vào Sơn Hải Giới rồi trở về tìm mọi người."

"Cũng được, ngài cẩn thận nhé!" Lục Tuyết Hi đáp.

Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời quan tâm từ Lục Tuyết Hi. Nếu em gái cô ta là Lục Vũ Thư nói ra câu này thì Dương Bách Xuyên không cảm thấy kỳ lạ chút nào, nhưng nghe thấy lời quan tâm từ Lục Tuyết Hi đúng là không dễ.

Không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, Dương Bách Xuyên khẽ đáp "ừ", sau đó linh thức lập tức trải rộng nghìn dặm, một giây sau đã đi xa ngàn dặm.

Sau thời gian mười hơi thở, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trong sa mạc. Linh thức bao phủ một vòng, anh phát hiện tất cả các môn phái võ cổ giả lấy Côn Luân dẫn đầu, những người đạt tu vi Kim Đan đều đã tới thông đạo Sơn Hải Giới trong rừng Hồ Dương.

Lần này thời gian đi đường nhanh hơn bình thường gấp ba lần là ít. Điều đáng nói nhất là chân khí trong cơ thể tiêu hao không tới một phần ba, tính ra thì anh đi được gần vạn dặm đường. Bình thường anh dùng linh thức thần thông đi vạn dặm đường phải tốn ít nhất bảy phần chân khí trong cơ thể, còn lần này chỉ tốn chưa tới một phần ba.

Dương Bách Xuyên biết nguyên nhân là vì thực lực của hai thần Âm - Dương tăng lên sau khi cắn nuốt binh tướng quỷ tu thành Đại Tần và ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế. Đây là một bước tiến đáng mừng.

Dương Bách Xuyên thầm niệm trong lòng, một giây sau đã xuất hiện trước mặt hơn một trăm võ cổ giả.

"Chào Dương môn chủ..."

Từng lời chào hỏi đầy cung kính vang lên.

Hiện giờ uy danh của Dương Bách Xuyên trong giới võ cổ trái đất đã đạt đến đỉnh cao. Kể từ sau khi Dương Bách Xuyên dùng uy lực sấm sét như hô mưa gọi gió giết tu sĩ Sơn Hải Giới lần trước, cả giới võ cổ không còn ai không sợ anh, bất kính với anh.

Dương Bách Xuyên không nói nhiều. Nhìn từng ánh mắt nóng bỏng, anh biết những võ cổ giả này rất tò mò về thế giới xa lạ Sơn Hải Giới, chỉ hận không thể tới đó ngay bây giờ.

Sau đó, Dương Bách Xuyên chắp tay nói với mọi người: "Thưa các vị, những gì cần dặn dò tôi đã dặn dò cả rồi, các vị có gặp cơ duyên ở Sơn Hải Giới hay không thì phải xem vận may của mình. Tôi đã nói rồi, thế giới tu chân Sơn Hải rộng lớn hơn trái đất nhưng cũng tàn khốc hơn, các vị vào đó phải cẩn thận. Dương mỗ có chút quan hệ với thành Tán Tu, sau này mọi người gặp khó khăn có thể đến thành Tán Tu tìm tôi.

Vẫn là câu nói đó, mọi người vào Sơn Hải Giới đều là người một nhà, đến từ trái đất. Hi vọng mọi người đoàn kết, như vậy mới có thể sống tốt hơn ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như Sơn Hải Giới, tìm kiếm con đường cho riêng mình, bước lên một tầng cao mới trên con đường tu chân."

Dương Bách Xuyên nói xong, mọi người đồng thanh hô: "Chúng tôi xin ghi nhớ lời chỉ dạy của Dương môn chủ, nhất định sẽ đoàn kết giúp đỡ nhau."


"Vậy thì tốt. Mọi người chờ tôi mở trận pháp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK