Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cá chuồn không mạnh nhưng sợ ở chỗ chúng quá đông, quá nhiều...

Trong lúc phản công, Dương Bách Xuyên sử dụng hai mệnh tinh thái dương – thái âm trong Lưỡng Nghi Tử Phủ, lúc này hắn dùng hết sức lực, trước tiên phải vùng ra khỏi đàn cá chuồn này mới được.

Chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô lập tức phát ra ánh sáng, một vàng một đen, hai loại phù văn lóe lên, sau lưng Dương Bách Xuyên xuất hiện cánh cửa U Đô đen như mực, hư ảnh chuông Đông Hoàng trên người hắn đang cũng xoay tròn.

“Dương Bách Xuyên, cuối cùng cũng tìm được tiểu tử nhà ngươi...”

Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương bay vọt tới, từ xa, bọn họ đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang bị vây kẹt cứng trên mặt sông, Nguyên Thần Huyễn lập tức vui vẻ hô lên một tiếng, lần này Dương Bách Xuyên chạy không thoát rồi.

Hai lão già này đuổi tới đây theo sự chỉ dẫn của đàn ong độc, cuối cùng cũng tìm được Dương Bách Xuyên, đắn đo mãi, bọn họ cho rằng cái chết của Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia, cộng thêm sự biến mất của Lục Yên Chi, tất cả đều là do tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này làm, bây giờ thấy hắn bị vây thì bọn họ lập lức xông tới.

Dương Bách Xuyên nghe được âm thanh của Nguyên Thần Huyễn, thấy hai lão già đang chạy như bay lại đây, trong lòng căng thẳng.

Lúc này cũng mặc kệ chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô có phải là thần hay có tác dụng hay không không quan trọng, dưới sự khẩn trương đã thúc giục theo bản năng.

Nhưng đúng lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên thúc giục chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô, kỳ tích đã xảy ra.

Phù văn của hai cái đó hiện lên xoay tròn quanh người Dương Bách Xuyên.

Hoặc nói cách khác chuông Đông Hoàng đang xoay trong, còn cánh cửa U Đô đang chuyển động chậm rãi, giây tiếp theo tất cả cá chuồn trên người Dương Bách Xuyên đều bị cánh cửa U Đô hấp thu vào trong, cũng không biết đi đâu, dù sao đều đi vào cánh cửa U Đô.

Ngay lập tức cả người Dương Bách Xuyên thả lỏng, nắm chặt tay, đạp lên mặt nước.

Có phù văn của chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô xoay trong xung quanh nên vô số cá chuồn dưới đáy nước không đến gần hắn được, chỉ trong chớp mắt đã đi đến bờ bên kia.

Đám cá chuồn tan đi, Thạch Thanh nói rất đúng, cá chuồn sẽ không rời khỏi sông được.

Cuối cùng cũng thoát vây.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, ngược lại càng thêm phiền phức, bởi vì hai lão quỷ Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương mới là nguy hiểm nhất.

Lúc này Dương Bách Xuyên không sốt ruột chạy, hắn muốn nhìn xem hai lão già kia có thủ đoạn gì để đối phó với đám cá chuồn bảo vệ con sông?

Hắn vừa mới ra khỏi sông nên rất rõ mặc dù đám cá chuồn kia không có sức mạnh cường hãn nhưng thắng ở quần thể nhiều, cực kỳ khó chơi.

Dương Bách Xuyên chuẩn bị đứng lại nhìn xem Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương sẽ qua sông kiểu gì?

Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết gì về thủ đoạn của hai lão già kia, lúc này cũng coi như là một cơ hội.

Mặc dù nhìn như có chút mạo hiểm, nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng đáng giá, bởi vì cục diện giữa hắn và hai lão già này là không chết không ngừng, hai bên chỉ có một kết quả, sống hoặc chết.

Hoặc là hắn chết, hoặc là hắn giải quyết hai lão già kia.

Không có khả năng thứ ba.

Cho nên Dương Bách Xuyên phải bắt được tất cả cơ hội, chỉ cần có thể làm hại đến hai lão già, hoặc nói cách khác có lợi cho việc hắn giết chết bọn họ, hắn đều phải nắm chắc.

Chỉ cần có thể thuận lợi xử lý hai lão già này, mặc dù ở lại có chút mạo hiểm nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng đáng giá.

Ở bên kia sông, Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương cũng không vội vã đi qua, bởi vì bọn họ thấy được Dương Bách Xuyên đứng bên bờ đối diện nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Lúc này Nguyên Thần Huyễn và Dương Bách Xuyên đối diện nhau, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của Dương Bách Xuyên, trong lòng Nguyên Thần Huyễn có dự cảm có lẽ suy đoán của lão ta là đúng, cái chết của đại đồ đệ Khúc Minh Nguyệt và hai huynh đệ Nghiêm Phạt Nghiêm Trị, bao gồm cả sự biến mất của Lục Yên Chi đều do Dương Bách Xuyên.

Nghĩ đến đây Nguyên Thần Huyễn nhìn lại lần nữa, đồng tử co rụt lại, lão ta thấy được Dương Bách Xuyên đã là Hợp Thể cảnh đại viên mãn!!!


Khoảng cách rời phi thuyền mới có mười năm, chỉ trong mười năm ngắn ngủi tiểu tử này đã tăng từ Hợp Thể sơ kỳ lên đến Hợp Thể đại viên mãn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK