Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Ngô Mặc Thu nghe thấy lời này của Dương Bách Xuyên, một giọt nước mắt màu xanh lam chảy ra từ đôi mắt của nàng, đó là nước mắt của quỷ tu, nàng mỉm cười gật đầu: "Thu Nhi bằng lòng, Thu Nhi bằng lòng trở thành cái bóng cho tiên sinh đời đời kiếp kiếp."

Giờ khắc này Diệp Vô Tâm cũng hoàn hồn lại, thật ra nàng rất hâm mộ Ngô Mặc Thu. Dương Bách Xuyên đồng ý để Ngô Mặc Thu làm bóng hình bên cạnh mình, sống chết không rời, cũng có nghĩa là bất cứ lúc nào, bất kể hắn có đi đâu thì Ngô Mặc Thu đều có thể đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên.

Diệp Vô Tâm thở dài trong lòng: "Đáng tiếc ta không phải là quỷ tu, không có thiên phú ẩn thân giống như Thu Nhi, có thể ở bên cạnh hắn không rời nửa bước."

Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt: "Đi thôi, chúng ta cũng nên đi ra ngoài thôi. Có lẽ đám Hầu Đậu Đậu ở bên ngoài đã thăng cấp rồi ấy chứ."

Ngay sau đó ba người bước ra khỏi sơn động. Sau chuyến đi tới bí cảnh Thao Thiết lần này, người nào đó họ Dương đã trở thành người chiến thắng.

Dù sao thì mảnh nhỏ Thiên Trảm đều bị bình Càn Khôn hấp thu cả rồi, nơi này cũng không còn mảnh nhỏ Thiên Trảm nữa, vì vậy đã đến lúc phải rời đi rồi.

Đại điện cổ trong bí cảnh Thao Thiết sụp đổ, rất nhiều người bị truyền tống đến huyết trì, suýt chút nữa bị hung thú Thao Thiết cắn nuốt huyết nhục.

Nhưng dù như vậy, rất nhiều người đã chết.

Bởi vì sau khi Dương Bách Xuyên chém giết hung thú chín đầu, tất cả người sống sót đều đã rời đi bí cảnh, dù sao đến bây giờ vẫn chưa gặp được mảnh vỡ Thiên Trảm, nhưng một ít người có được tiên bảo trên người, kiếm được linh dược ở trong bí cảnh.

Tóm lại đã rời đi gần hết, bởi vì thời gian mở ra của bí cảnh có hạn, sau một năm nếu không rời đi sẽ không ra được, phải đợi đợt tiếp theo mới có thể đi ra ngoài.

Dương Bách Xuyên mang theo Ngô Mặc Thu và Diệp Vô Tâm đi đến cửa truyền tống.

Lần thứ hai mở mắt ra, đã về đến cửa động trên đỉnh núi.

Nhưng vừa ra ngoài hắn phát hiện rất nhiều người hội tụ trên đỉnh núi.

Chính xác hơn Yêu tộc Nhân tộc đều có.

Nhìn lại lần nữa, có cả bốn thế lực lớn, lần lượt là Ngân tộc, Yêu tộc trên lục địa đất hoang, Yêu tộc loài chim bay đất hoang, tộc Hải yêu.

Chia thành bốn chủng tộc lớn.

Hơn nữa giữa sân có không ít người, mỗi bên đều có vài tu sĩ có hơi thở cường đại.

Bên Nhân tộc, trong sáu thiên tài bên Nhân tộc còn sống chỉ có huynh đệ song sinh Thạch Sơn Thạch Thủy của Song Thiên Môn, lúc này huynh đệ bọn họ đang đứng bên cạnh hai lão giả hoa giáp, hai lão giả này nhìn qua cũng rất giống nhau.

Vết thương trên người hai huynh đệ bọn họ cũng đã được trị hết.

Diệp Vô Tâm giải thích cho Dương Bách Xuyên: “Các lão quái vật của sáu thế lực siêu nhiên đều rời núi, xem ra là đến hái quả đào, đáng tiếc bên trong bí cảnh Thao Thiết không có mảnh vỡ Thiên Trảm.

Đúng rồi, người đứng bên cạnh hai huynh đệ Thạch Sơn Thạch Thủy chính là hai lão tổ Thiên Cương Địa Sát của Song Thiên Môn, tu vi sâu không lường được, ta từng gặp qua một lần lúc đi cùng lão tổ tông đến Song Thiên Môn.

Phụ nhân quyến rũ bên cạnh Hạ tỷ tỷ chính là cung chủ của Băng Tuyết Thần Cung, những người bên Vân Vụ Linh kia thì ta chưa từng gặp, có lẽ đó là lão quái vật của Vân Vụ Linh. Bên kia là người của núi Thần Binh, lão tổ nhà ta cũng đến, người đứng giữa cầm đầu là người của Bổ Thiên Cung…”

Theo lời giới thiệu của Diệp Vô Tâm về sáu thế lực siêu nhiên, Dương Bách Xuyên cũng dần hiểu biết hơn về sáu thế lực này, những người kia đều là lão quái vậy đứng đầu một tông môn, có lẽ cũng là những cường giả đứng đầu Sơn Hải Giới.

Từ hơi thở, hắn cảm nhận được tu vi của bọn họ đều đạt đến Phân Thân hậu kỳ, điều này có hơi vượt qua suy đoán của Dương Bách Xuyên, không ngờ đột nhiên lại nhảy ra nhiều Phân Thần cảnh hậu kỳ như vậy.

“Ta đi qua đó chào hỏi lão tổ tông trước.” Diệp Vô Tâm nói.

“Được, ngươi đi đi.” Dương Bách Xuyên gật đầu, lão tổ tông của Diệp gia đến, Diệp Vô Tâm đi chào hỏi là lẽ đương nhiên.

Bên kia, Hầu Đậu Đậu cũng đứng bên cạnh một lão Viên Hầu lông màu xám, lão Viên Hầu nhìn qua là một lão ông sắp chết thẳng cẳng bất cứ lúc nào, lúc Dương Bách Xuyên nhìn qua, lão Viên Hầu như cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Dương Bách Xuyên.

Chỉ thấy trong đôi mắt vẩn đục của lão Viên Hầu hiện lên hai tia sáng, ngay sau đó sâu thẳm như biển rộng, có thể cắn nuốt thần hồn, làm Dương Bách Xuyên kinh sợ trong lòng.

Cao thủ, cao thủ tuyệt đối.

Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Dương Bách Xuyên thấy được biển sao trời mênh mông từ trong ánh mắt của lão Viên Hầu, vô cùng khủng bố.

Ngoại trừ lão Viên Hầu, còn có mấy lão yêu quái hóa thành hình người, đều là hạng người bất phàm yêu khí tận trời, thực lực bên Yêu tộc cũng không yếu.

Bên còn lại là bên loài chim bay, do một người phụ nữ trung niên cầm đầu, chỉ liếc mắt một cái Dương Bách Xuyên đã nhận ra, mỹ phụ này chính là lão chim sẻ ở thành Yêu Quang khi hắn đại náo thành năm đó. Lúc này hơi thở của lão chim sẻ đã là Phân Thần cảnh trung kỳ, nhìn qua yếu hơn so với các bên khác, nhưng loài chim bay yêu tu thắng ở nhiều người.

Phía sau lão chim sẻ có mấy chục lão chim yêu có hơi thở ngang nhau, thực lực tổng thể không thể khinh thường.


Cuối cùng là tộc Hải yêu, nhìn qua tương đối phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK