Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy biết rất có thể là Dương Bách Xuyên đã lấy được truyền thừa của Vu Hàm trong nhà tranh. Người cá là yêu tu chứ không phải con người, cô ấy khác con người, tự có truyền thừa huyết mạch của mình.

Cho nên Hạ Lộ biết Dương Bách Xuyên lấy được truyền thừa Vu Hàm, song cô ấy không nổi lên ý xấu hay nổi lòng tham, trái lại còn mừng thay đối phương.

Cô ấy cũng không gặng hỏi Dương Bách Xuyên nhận được truyền thừa gì.

Dương Bách Xuyên thử chú Tinh Huyết cũng không tránh Hạ Lộ. Thật ra đến bây giờ hai bên đã tin tưởng lẫn nhau.

Khi Dương Bách Xuyên định tiếp tục thử Vu thuật, đột nhiên có tiếng gào thét rung trời vang lên bên tai.

Anh chợt nhìn về phía rừng rậm đằng xa.

"Là báo yêu tới!" Hạ Lộ nói khẽ.

"Hay lắm! Nghe động tĩnh thì có vẻ như Địa Tâm lão tổ không thoát khỏi sự truy lùng của báo yêu. Ha ha, thú vị thật!" Dương Bách Xuyên nhếch môi cười.

Mặc dù sự thật khác với suy đoán Địa Tâm có thể cắt đuôi báo yêu, nhưng đúng là ông ta chạy về phía này.

Phương hướng không sai.

Xem chừng ông ta đang ở ngoài mấy nghìn mét.

Dương Bách Xuyên bắt đầu suy nghĩ phải đối phó với báo yêu như thế nào, dù sao thực lực của một trong hai con báo yêu còn mạnh hơn võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai.

Đến bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ bất kỳ một cao thủ Tiên Thiên nào trong ngọn núi cổ này, trái lại đối tượng khiến anh phải lo lắng chính là báo yêu.

Hiện tại Dương Bách Xuyên rất tự tin rằng mình có thể cướp linh chi nghìn năm từ tay Địa Tâm lão tổ.

Nhưng anh cũng biết sau khi lấy được linh chi nghìn năm, mình sẽ trở thành đối tượng công kích của báo yêu. Đây là vấn đề chắc chắn phải đối mặt.

Thoát thân bằng cách nào chính là vấn đề.

Không thể chạy trốn được, khoảng cách từ nơi này đến khe nứt ngọn núi để ra ngoài ít nhất cũng phải tám chín trăm mét, anh không địch lại tốc độ của báo yêu.

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp thỏa đáng mới được, đừng để lật thuyền trong mương, trở thành món lót dạ của báo yêu.

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang suy tính, Hạ Lộ cất lời: "Nếu thật sự không được thì bỏ đi. Tôi cảm thấy thực lực của con báo yêu kia là Tiên Thiên tầng hai đỉnh phong, con còn lại cũng có thực lực Tiên Thiên tầng hai. Đối đầu với chúng, tôi không nắm chắc phần thắng."

"Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính tiếp, dù sao bây giờ linh chi nghìn năm cũng đang ở trong tay Địa Tâm lão tổ. Vả lại tôi thấy Trường Linh lão đạo và Nguyên Thần Tử không phải đèn cạn dầu..."

Anh vừa nói đến đây, tiếng gầm thét của báo yêu lại vang lên lần nữa, hơn nữa chúng đã cách nơi này ba mươi mét.

Dương Bách Xuyên sốc luôn, anh đã đánh giá thấp tốc độ của báo yêu.

Hồi nãy còn cách mấy nghìn mét, anh mới chỉ nói với Hạ Lộ mấy câu, thời gian chừng hai ba phút, vậy mà chúng đã cách nơi này ba mươi mét. Thật sự là quá nhanh!

Sau khi ra hiệu cho Hạ Lộ nấp sau tảng đá to, Dương Bách Xuyên phóng tầm mắt ra xa, trông thấy ba người Địa Tâm lão tổ, Trường Linh lão đạo, Nguyên Thần Tử người trước kẻ sau chật vật chạy như điên tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK