Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đầu vừa lên tiếng, Dương Bách Xuyên càng tin chắc suy đoán của mình, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Không kịp hỏi nhiều, hắn vội vàng khởi động hai mệnh tinh Thái Dương – Thái Âm trong cơ thể.

“Coong...”

Tiếng du dương của chuông Đông Hoàng vang lên.

Ngay sau đó, phù văn chuông Đông Hoàng lóe lên, trái tim Dương Bách Xuyên đập loạn.

“Phụt...”

Đột nhiên, phía sau lưng hắn bị vũ khí sắc bén đâm thấu.

Cũng đúng lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện nữ tử áo đỏ kia đang lơ lửng sau lưng mình, trong tay cầm một con dao găm tỏa ra khí thế mạnh mẽ, đâm vào tim hắn.

Pháp Tướng lập tức biến mất, cơ thể hắn nhanh chóng trở về kích thước như ban đầu.

“Phụt…”

Cũng không biết nữ tử áo đỏ dùng pháp khí gì, vết đâm sau lưng không chỉ đâm vào Pháp Tướng mà còn cắm sâu vào bản thể hắn, khiến Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu.

Nguy hiểm rình rập, mệnh tinh Thái Dương chuông Đông Hoàng xuất hiện, cuối cùng cũng đẩy lùi được nữ tử kia.

Nếu như không có chuông Đông Hoàng, Dương Bách Xuyên cảm giác như nữ tử áo đỏ sẽ giết hắn.

Chuông Đông Hoàng vang lên, ánh sáng tỏa ra, bộc phát sức mạnh cực nóng của chí dương chí cương, ánh sáng chiếu xuống, nữ tử áo đỏ kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng rời khỏi sau lưng Dương Bách Xuyên.

Lần này không khiến Dương Bách Xuyên mạng nhưng cũng làm hắn toát cả mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật.

Nếu không có lão đầu nhắc nhở thì hắn nguy to rồi, nữ tử áo đỏ kia mang lại cho hắn một cảm giác, nàng ta không chỉ có thân pháp quỷ dị mà thủ đoạn ra tay cũng im hơi lặng tiếng, thật giống như một U Linh.

Trúng chiêu trong im lặng.

Lần này, Dương Bách Xuyên nghĩ lại mà phát sợ.

May mà sau khi thôi động mệnh tinh, chuông Đông Hoàng của hắn có tác dụng, cuối cùng cũng đẩy lùi được nữ tử áo đỏ.

Ngay sau đó, mệnh tinh Thái Âm cánh cửa U Đô của Dương Bách Xuyên cũng xuất hiện.

Mệnh tinh thần tượng lơ lửng ở phía sau.

Cho dù là chuông Đông Hoàng hay là cánh cửa U Đô, thậm chí là cả mệnh tinh thần tượng, tất cả đều là sức mạnh thần hồn cường đại.

Lão đầu vừa nhắc nhở hắn, nói nữ tử kia là cái gì mà sát thủ U Linh nửa người nửa ma, lúc này Dương Bách Xuyên mới thực sự tin tưởng nàng ta chính là sát thủ, nhưng lại không hiểu thế nào là nửa người nửa ma.

Mặc dù hắn tạm thời chịu thiệt nhưng vẫn chưa mất mạng.

Hai mươi nóng người bị kiếm khí Hắc Liên đánh tan cũng xuất hiện xung quanh hắn, Thanh Ngưu gầm lên, kích thước cơ thể tăng lên không biết bao nhiêu lần, miệng phát ra tiếng rồng ngâm, phun ra một ngụm thanh khí.

Sau đó là những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, quả nhiên hai mươi U Linh kia đều bị khí màu xanh của Thanh Ngưu đẩy lùi.

Dương Bách Xuyên biết thứ Thanh Ngưu phun ra không phải khí bình thường mà là long tức, đương nhiên không phải long tức của chân long, mặc dù là như vậy nhưng Thanh Ngưu vẫn là long chủng, hơn nữa còn có cấp bậc tôn vương, lúc trước không địch lại được Võ Văn Trạch nhưng vẫn có thể đối phó với đám U Linh này.

Hơn nữa, Lục Yên Chi đã ném ra độc Ách Nan, phối hợp với tấn công của Thanh Ngưu, bảy – tám U Linh đã nằm rạp xuống.

Thú Ngũ Hành và Chồn Nhi, đá Đả Tiên ngăn cản Minh Du Nhiên và Khương Thế Long.

Lúc này, ánh mắt của Dương Bách Xuyên đang dán chặt vào nữ tử áo đỏ đang lùi lại cách đó hơn mười mét, nàng ta là người duy nhất khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi.


Đồng thời, hắn hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Lão đầu, người cảm thấy nữ tử áo đỏ này là loại sát thủ U Linh nào? Còn có cái gì gọi là nửa người nửa ma, chuyện gì thế này, con cũng cảm thấy nàng ta rất quỷ quái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK