Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc sáu người còn đang lo lắng trong lòng, Chim Chín Đầu nơi chân trời cuối cùng cũng lao xuống.

“Bình bịch bình bịch …”

Chim Chín Đầu đếm không xuể đâm vào lồng phòng ngự ánh sáng của sáu người, liên tục phát ra âm thanh trầm thấp vang dội.

Ngay sau đó bên tai bọn họ như nghe thấy tiếng quạ kêu.

“Quác quác quác ~”

Tiếng Chim Chín Đầu chui vào tai càng khiến lòng người khó chịu bất an.

Gần như trong phút chốc, sáu người lâm vào bóng tối, là vì bốn phương tám hướng đều bị Chim Chín Đầu tấn công, hoàn toàn che lấp đi ánh mặt trời.

Cho dù trận pháp phòng ngự do sáu người cùng nhau tạo thành, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi vô số con chim hung dữ đâm vào.

Những con Chim Chín Đầu này chính là lửa bướm đêm, sử dụng móng vuốt sắc nhọn và cái miệng thật dài để tấn công.

Hoàn toàn điên cuồng, giống như không xé nát sáu người bọn họ là không bỏ qua.

Mà chí mạng hơn nữa là, sáu người đều cảm nhận được chân nguyên trong thể nội đang không ngừng vơi bớt.

Không còn cách nào khác, Chim Chín Đầu điên cuồng tấn công dẫn đến lớp phòng ngự của bọn họ yếu ớt, cần bổ sung chân nguyên liên tục để duy trì phòng ngự.

Ở bên trong lồng sáng phòng ngự, tất cả mọi người đều cảm nhận được chân nguyên đang nhanh chóng trôi mất.

Chiếm Khánh Nhân nói với Dương Bách Xuyên: “Dương điên phải làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này chân nguyên trong thể nội chúng ta sẽ hao hết mất ~”

Dương Bách Xuyên đương nhiên biết, hạ thấp giọng nói: “Không còn cách nào, chúng ta chỉ có thể mở phòng ngự cùng nhau ra tay chém giết đám súc sinh này, không thể ngồi không chờ chết.”

“Cậu có bị điên không? Mấy con yêu thú chim này ít nhất cũng hơn ngàn con, đối mặt với sự tấn công điên cuồng như thế, chúng ta ra ngoài chém giết, vậy không phải thành đồ ăn cho Chim Chín Đầu à?” Chiếm Khánh Nhân trừng mắt.

“Không lẽ anh còn có biện pháp khác tốt hơn à?” Dương Bách Xuyên hỏi lại Chiếm Khánh Nhân.

“Tôi…” Chiếm Khánh Nhân đột nhiên im lặng, anh ta cũng không còn cách nào khác, cũng biết Dương Bách Xuyên nói không hề sai, chỉ còn đúng một cách này.

“Tiểu tăng đồng ý với Dương thí chủ, đám yêu thú chín đầu này tuy nói số lượng nhiều, nhưng thực lực có hạn, có vẻ khí tức mạnh mẽ nhất trong đó là cấp Tiên Thiên tầng chín trung kỳ, đa phần là giai đoạn sơ cấp, không bằng chúng ta vừa đánh vừa lui, vẫn có thể chống đỡ được một phần công kích, sau khi đi lùi thì cách ngọn núi cũng càng ngày càng gần, chỉ cần đi đến ngọn núi hẳn là có thể tấn công Chim Chín Đầu.”

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nói ra suy nghĩ của mình, mọi người đều không hẹn mà cùng gật đầu.

“Được, chuyện này không nên chậm trễ chúng ta rút lui mở phòng ngự đi lùi.” Dương Bách Xuyên nói.

Sáu người nhanh chóng xóa bỏ phòng ngự.

Dương Bách Xuyên khởi động chân hỏa chân khí, kiếm Đồ Long hai bên, xương tay phải nâng lên, rút kiếm tung chiêu.

“Quác quác quác ~”

Tự mình thể hiện thực lực của bản thân, mỗi lần ra tay, sẽ có Chim Chín Đầu bị chém giết.

Nhưng trên người bọn họ cũng sẽ bị tấn công.

Khiến Dương Bách Xuyên khó chịu là, mặc dù công kích mạnh mẽ, nhưng chiêu thức chỉ có một, không có thần thông tấn công trên diện tích lớn hay pháp thuật, chém giết Chim Chín Đầu rất có hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK