Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thanh chạy tới bên cạnh ba người ông cằn nhằn, nhưng lại phát hiện ra cơ thể của họ đã cứng đơ, không còn hơi thở.

Rõ ràng là mưa bão tối qua đã đưa ba ông lão xuống suối vàng.

Bạch Thanh tái mét mặt mày đứng dậy, nhìn ba ông lão bị trói thành bánh chưng, tay siết chặt thành nắm đấm.

Không cần hỏi cũng có thể đoán được ba người ông cằn nhằn đã gặp phải bọn trộm hải mộc.

Khi Bạch Thanh cởi trói cho ba người ông cằn nhằn, bên tai hắn vang lên tiếng hét.

"Aba aba..."

Hắn ngoảnh đầu nhìn thì thấy A Bảo bị một gã đô con mặt mày dữ tợn túm trong tay đi tới.

"Người Trung còn muốn báo cảnh sát..."

Gã đô con này lộ mặt bất thiện, nói ra một câu tiếng Hoa trúc trắc.

Sau đó, cửa khoang thuyền hạ xuống, một người đàn ông trung niên gầy gò đi ra, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh, nói một câu nước ngoài với gã đô con kia, tóm lại là Bạch Thanh nghe không hiểu.

Ngay sau đó, chỉ thấy gã đô con lấy ra một sợi dây thừng trói A Bảo lại.

Lúc này Bạch Thanh đã cởi trói cho ba người ông cằn nhằn xong. Thấy A Bảo bị trói, hắn lập tức đứng dậy xông về phía gã đô con.

"Hừ!"

Gã đô con dùng một tay túm A Bảo. Thấy Bạch Thanh xông tới, gã hừ lạnh rồi nhanh chóng tung ra một cú đá về phía đối phương.

Bạch Thanh nhìn gã đô con đá về phía mình, phát hiện thấy trong mắt mình động tác của gã rất chậm, tựa như thước phim quay chậm. Hắn lập tức vung một quyền mang theo cơn giận đánh vào bắp chân của gã đô con.

Lúc này chính bản thân Bạch Thanh cũng không biết rằng tốc độ của hắn đã vượt qua người bình thường, ra tay nhanh như chớp, gần như là một loại bản năng.

Rắc!

"Á..." Một quyền nện vào đùi Bạch Thanh, tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Gã đô con lập tức lăn lộn trên mặt đất, ôm chân kêu gào thảm thiết, bắp chân chảy máu ào ào.

Gã đô con thả A Bảo ra, A Bảo vội vàng chạy tới trước mặt Bạch Thanh, vừa nói aba aba vừa dùng thủ ngữ với Bạch Thanh, ý nói cậu ấy nấp bên kia bị gã đô con bắt được.

Bạch Thanh kéo A Bảo vào lòng an ủi, bảo cậu ấy đừng sợ.

Đúng lúc này, người đàn ông gầy gò đứng trên mũi thuyền bỗng xì xồ hô to về phía đằng xa.

Ngay sau đó, sáu gã đàn ông xuất hiện ở bìa rừng đằng xa, ai nấy đều vác hải mộc trên vai, rõ ràng là bọn họ vẫn còn tiếp tục chặt cây.

Cả sáu đàn ông đều vạm vỡ, bọn họ ném gỗ vào bãi cát rồi bao vây Bạch Thanh.

Lúc này, người trung niên gầy gò nhảy xuống mũi thuyền đi tới, nói bằng thứ tiếng Hoa sứt sẹo: "Nhãi ranh, bọn tao vốn chỉ muốn tiền, không muốn làm hại ai, nhưng đã có ba người chết rồi, vậy thì mày cũng chết đi. Giết tụi nó!"

Câu cuối là nói với sáu gã đô con.

Bất kể là một người chết hay ba người chết, chỉ cần có người chết thì bọn họ không còn đường lui, vậy thì dứt khoát xử lý luôn thanh niên tóc trắng và đứa trẻ này là xong việc. Lượng gỗ cần thiết đã đủ rồi, chẳng qua là vì tối qua mưa bão nên bọn họ không kịp chất lên thuyền. Bây giờ cứ thẳng tay giết quách thanh niên tóc trắng và đứa trẻ này rồi ném xác xuống biển, thì sẽ không có ai biết bọn họ đã giết người.

Sáu gã đô con lập tức tấn công Bạch Thanh....

"A Bảo núp sau lưng anh..."

Bạch Thanh đặt A Bảo ra phía sau. Đối mặt với sáu gã đô con đang nhào tới, trong lòng hắn rất bình tĩnh. Hắn lập tức bước lên ra đòn, gần như là một loại bản năng, tung ra từng cú đá mang theo thù hận.

Rắc rắc rắc rắc! Tiếng gãy xương vang lên.

"Á á á..."

Sáu gã đô con còn chưa chạm vào vạt áo của Bạch Thanh đã bị hắn đánh ngã xuống đất.

Bốn người trong số đó bị Bạch Thanh đánh chết.

Chính bản thân hắn cũng không biết vì sao sức lực của mình lại lớn như vậy.

Trong lúc tay đấm chân đá, tiếng gãy xương không ngừng vang lên.

Mặc dù đối phương có sáu người, nhưng trong mắt hắn các đòn tấn công của đối phương rất chậm, giống như lũ kiến hôi, hoàn toàn không thể chạm vào hắn.

Bạch Thanh cũng phát hiện ra cho dù đã đánh chết người, trong lòng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi chút nào. Ngược lại, máu trong người như đang thiêu đốt, vô cùng kỳ lạ.

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.

Pằng!

"A... ba..."

Bạch Thanh bỗng xoay người lại, trông thấy lồng ngực A Bảo đỏ một mảng. Mà phía sau cách đó không xa, người trung niên gầy gò mặt mày dữ tợn đang cầm một khẩu súng.

"A... A Bảo..."

Lúc này hai mắt Bạch Thanh chợt đỏ ngầu, gân xanh gồ lên...

"Tên người Trung chết đi..." Người trung niên gầy gò lộ vẻ hận thù, nòng súng lập tức chĩa vào Bạch Thanh và bóp cò một lần nữa.

Pằng...

Tiếng súng vang lên...

Người trung niên gầy gò nhìn thấy trên trán của thanh niên tóc trắng xuất hiện một lỗ máu. Ông ta nở nụ cười. Cứ tưởng sáu thuộc hạ có thể xử lý tên người Trung này, ai dè lại thiệt hại mất bốn tên thuộc hạ.

Thanh niên tóc trắng kỳ lạ này có lực tay lớn không giống con người, đánh chết tươi bốn người. Cảnh tượng ấy lọt vào mắt người trung niên gầy gò khiến ông ta cực kỳ sốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK