Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu thư, các ngươi đi trước đi!"

Diệp Ninh gầm lên với Diệp Vô Tâm rồi xoay người vung kiếm ngay, bởi vì con Yêu Vương Phong Lôi biến dị kia đang tấn công ông ta.

Chứng kiến sự lợi hại của Diệp Ninh, nỗi lo âu trong lòng Dương Bách Xuyên cũng bay biến, hắn thì thầm: "Đúng là cao thủ Nguyên Anh cảnh có khác, mạnh thật, có thể dung hợp sức mạnh thần hồn với chân khí để ra chiêu. Thế là giam cầm cả khí tức rồi còn gì, muốn chạy trốn cũng khó."

"Đi thôi!"

Đúng lúc đó, Diệp Vô Tâm thét lớn, thân hình thoáng cái bay tới khe hở được Diệp Ninh chém ra đầu tiên.

Dương Bách Xuyên theo sát phía sau nàng, không còn lo lắng cho Diệp Ninh nữa vì nghĩ với tu vi Nguyên Anh cảnh, dù Diệp Ninh không đánh lại Yêu Vương Phong Lôi biến dị thì việc chạy thoát thân cũng không thành vấn đề với ông ta. Diệp Ninh cũng đang tranh thủ thời gian cho Diệp Vô Tâm, dù gì Yêu Vương Phong Lôi biến dị cũng ở ngay cách đó không xa, nếu bị cầm chân thì khó lòng chạy thoát.

Sáu hộ vệ của Diệp Vô Tâm cũng nối gót theo sau, luôn luôn đứng xung quanh nàng. Pháp khí mỗi hộ vệ đang cầm đều là Linh Khiếu cực phẩm, là cấp bậc trang bị thượng hạng đối với Dương Bách Xuyên.

Hắn thầm nghĩ, xem ra Diệp Vô Tâm cực kỳ quan trọng với những người này, đường đường một tu sĩ Nguyên Anh như Diệp Ninh mà đã vậy rồi, sáu tên hộ vệ còn lo sốt vó cho nàng hơn.

Đâm ra hắn theo sau rất an toàn nhưng gnk lại thấy khó chịu trong bụng, tâm lý chủ nghĩa đàn ông không cho phép hắn núp sau lưng phụ nữ để được an toàn.

Chẳng mấy chốc tám người đã phi tới sát rìa khe hở, ngay lúc họ sắp sửa ra ngoài thì một tiếng hét đầy thảm thiết vọng lại vào tai Dương Bách Xuyên.

Theo phản xạ hắn quay ngoắt sang nhìn, phát hiện mấy người trong phủ của tả thành chủ Lý Gia Diệu dã bị chim Phong Lôi ngăn chặn, người vừa gào thét đau đớn kia chính là lão Tần kia, ông ta đã bị chim Phong Lôi đập gãy một tay.

Giờ đây, lý trí nói với Dương Bách Xuyên rằng chỉ còn một bước nữa thôi là hắn sẽ ra ngoài, hắn sẽ an toàn, hắn nên bỏ mặc đám người kia. Thế nhưng trong lòng lại cảnh báo nếu cứ thế mà đi thì hắn sẽ rất day dứt. Dẫu sao cả bọn cũng đi chung với nhau, mặc dù chỉ vừa quen biết nhưng vẫn có thể xem như người quen. Ngoài ra, nếu như hắn muốn tạm thời ở tại thành Tán Tu, thậm chí trở thành hữu thành chủ thì cứu mấy người này là việc tất yếu.

Tả thành chủ Lý Gia Diệu từng nói sáu người này đều là người bản địa của thành Tán Tu, rất có tiếng tăm, sau này muốn làm thành chủ thì phải nhận được sự ủng hộ của những người này.

Nhiều suy nghĩ xẹt qua trong dầu, Dương Bách Xuyên quyết định cứu người.

Tuy tu vi của hắn là Kim Đan trung kỳ nhưng vẫn có cách để đối phó với chim Phong Lôi, thuật Khống Lôi có thể sẽ chiếm ưu thế rất lớn ở đây.

Dương Bách Xuyên lập tức sử dụng ý niệm biến ra giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, tay phải lập lòe ánh sáng bạc.

"Trích Tinh, Lao Nguyệt!"

Sau khi tung hai thần thông ra, hắn cũng vung kiếm Đồ Long trên tay trái.

"Ầm..."

"Vèo..."

m thanh nặng nề truyền đến đầy vang dội, bên cạnh đó còn có tiếng rít thê lương của chim Phong Lôi.

Một đường máu được mở ra giữa vòng vây của sáu người.

"Đi mau!"

Dương Bách Xuyên lắc mình đi qua, không ngừng vung kiếm chém, hắn hét to với đám lão Tần.

Vốn dĩ sáu người đều đã tuyệt vọng, chân khí trong cơ thể vốn đã bị hao hụt từ lúc chống đỡ thuyền phi hành hoạt động, sau khi lao ra khỏi thuyền phi hành chém giết thì đã là đèn cạn dầu, đã thế còn bị cả bầy chim Phong Lôi bao vây tấn công, giết mãi không hết. Đang lúc sáu người toan bỏ cuộc thì Dương Bách Xuyên ra tay cứu giúp.

Sáu người không kịp cảm ơn, vội vã xông ra ngoài.

Giờ phút này, Diệp Vô Tâm vừa thoát khỏi thế kìm kẹp của bầy chim Phong Lôi thấy Dương Bách Xuyên quay lại cứu người thì suýt chút nữa đã tức chết, chửi ầm lên: "Dương Bách Xuyên, ngươi muốn chết đúng không!"

Dương Bách Xuyên không hề tức giận khi Diệp Vô Tâm mắng mình, ngược lại trong

lòng hắn còn rất cảm động, hắn biết Diệp ma đầu là vì lo lắng cho hắn nên mới tức giận

chửi mắng.

“Các ngươi đi trước ~” Dương Bách Xuyên không ngừng vung thanh kiếm Đồ Long

trong tay, chém về phía chim Phong Lôi đang không ngừng vây quanh mình, hắn hét lớn

với Diệp Vô Tâm và thủ hộ của nàng.

Giờ phút này, sáu người lão Tần thở phào nhẹ nhõm, một đám chen lấn chạy ra khỏi

vòng vây của chim Phong Lôi.

“Dương thành chủ, đi mau ~”

Năm người khác mang theo cảm kích chém giết liều mạng xông ra ngoài, chỉ có lão Tần

dừng lại bên cạnh Dương Bách Xuyên bảo hắn đi.

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn cũng muốn đi, nhưng mà đi không nổi.

Mặc dù hắn giúp được sáu người lão Tần thoát khỏi vòng vây, nhưng hắn đã chọc giận

chim Phong Lôi cuối cùng bản thân lại bị vây chặt.

“Lão Tần, ngươi rút lui trước, sau đó ta sẽ theo sau.” Dương Bách Xuyên nhìn lão Tần bị

mất đi một cánh tay, bảo hắn rút trước, giờ phút này lão Tần rất dễ thoát ra khỏi đây,

nhưng kéo dài thêm chút nữa thôi, bị chim Phong Lôi quấn lấy thì muốn đi cũng khó, chủ yếu là vết thương đứt tay rất nghiêm trọng.

Dương Bách Xuyên lại có thêm nhận thức mới về lão Tần, từ lần đầu tiên gặp lão đầu

này ở phủ thành chủ, cũng bởi vì bản thân cắt ngang lời của lão Tần mà lão đã từng quát

mắng Dương Bách Xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK