Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai mẹ con vỗ về nhau một lúc rồi buông ra. Viên Kim Phượng đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, trên mặt nở nụ cười mà nước mắt cứ tuôn rơi. Đột nhiên cô ấy ôm Dương Bách Xuyên, nói nhỏ bên tai anh: "Cảm ơn cậu, nếu cậu muốn thì chị sẽ bưng trà rót nước cho cậu, làm hầu gái của cậu."  

 

Nghe thấy lời nói thì thầm của Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên rất vui, anh biết rằng kể từ lúc này mình đã dùng y thuật giành được trái tim mỹ nhân.  

 

Đương nhiên anh gần gũi với Viên Kim Phượng phần lớn là vì đồng cảm và thương xót cô ấy. Anh giúp đỡ Viên Kim Phượng cũng là để báo đáp ân tình năm xưa cô ấy đã hỗ trợ anh và em gái một nghìn tệ đi học.  

 

Mặt khác, mẹ của Viên Kim Phượng là một người giàu tình thương. Thật ra quan hệ của người dân thôn Thượng Dương rất hài hòa, nếp sống giản dị. Hồi anh còn nhỏ, ba bà cháu anh đã nhận không ít ân huệ của người trong thôn, Dương Bách Xuyên rất cảm kích mỗi người họ.   

 

Bây giờ anh đã có khả năng giúp đỡ thì tất nhiên sẽ giúp đỡ.  

 

Đương nhiên kỳ thật anh cũng thích chị gái Viên Kim Phượng nhà bên, nói không thích là nói dối. Nhưng từ trước đến giờ Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng người ta, anh muốn giúp đỡ cô ấy hơn cả.  

 

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Chị Kim Phượng mau buông ra, dì đang nhìn kìa, chị ôm em thế này em ngại lắm."  

 

Viên Kim Phượng đỏ mặt lườm anh rồi buông ra.  

 

Lúc này Miêu Thúy Hoa làm như không nhìn thấy gì hết, nở nụ cười dịu dàng: "Kim Phượng, mẹ đi chầm chậm trong sân đây, con mau nấu cơm cho nhóc Xuyên đi."  

 

Dứt lời bà ấy lại nhìn Dương Bách Xuyên dặn dò: "Nhóc Xuyên à, hôm nay cháu không được đi, nhất định phải ở lại ăn bữa cơm để dì cảm ơn cháu đàng hoàng."  

 

"Vâng ạ. Để cháu dìu dì ra ngoài."  

 

"Không cần đâu. Hôm nay cháu mệt rồi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi thoải mái, để Kim Phượng nấu cơm cho cháu. Hiện tại dì cảm thấy chân có sức rồi, không ngã được." Trong khi nói chuyện bà ấy đã ra khỏi phòng khách.  

 

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Viên Kim Phượng và Dương Bách Xuyên.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn Viên Kim Phượng đang ngượng ngùng, hắng giọng nói: "À ờm... hầu gái đi nấu cơm cho cậu đi!"  

 

"Hì hì!" Viên Kim Phượng bật cười thành tiếng: "Cậu chủ chờ thiếp, thiếp đi ngay đây."

Từ khi tu chân, Dương Bách Xuyên chưa từng ăn no căng tròn.  

 

Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên anh ăn no căng bụng.  

 

Bởi vì anh chữa khỏi chân cho mẹ của Viên Kim Phượng, cho nên trên bàn cơm hai mẹ con biến lòng cảm ơn thành từng đũa thức ăn. Nhất là Miêu Thúy Hoa gần như không ăn gì, cứ liên tục gắp thức ăn vào bát cho Dương Bách Xuyên.  

 

Nhà họ Viên có Viên Kim Phượng nên điều kiện sống miễn bàn, cô ấy tốn ba tiếng đồng hồ làm mười lăm mười sáu món ăn để cảm ơn Dương Bách Xuyên.  

 

Cô ấy và mẹ mình thay phiên nhau xới cơm và gắp thức ăn cho Dương Bách Xuyên.  

 

Ban đầu Dương Bách Xuyên không từ chối, dù sao anh cũng ăn nhiều.  

 

Kết quả là bất tri bất giác anh đã ăn quá no.  

 

Giữa chừng Viên Đại Thành về nhà trong tình trạng say bí tỉ, sau đó nâng ly chạm cốc với Dương Bách Xuyên, hai người uống hết nửa thùng rượu trắng Lê Hoa Xuân thượng hạng.  

 

Đương nhiên kết quả là Viên Đại Thành say khướt.  

 

Bữa cơm kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc, Dương Bách Xuyên ưỡn bụng rời khỏi nhà họ Viên.  



Viên Kim Phượng ra ngoài tiễn anh. Hai người đi trên đường, Dương Bách Xuyên hỏi cô ấy: "Chị Kim Phượng có đi đó đi đây nữa không?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK