Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không mang theo người khác bởi vì Dương Bách Xuyên biết, Nghiêm gia có cao thủ cảnh giới Phân Thần, cao thủ nhiều như vậy, đi đông tới đó cũng vô dụng.

Có Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên chắc là đủ rồi.

...

Đợi sau khi tiến vào hang ổ của kẻ địch, Dương Vấn Thiên nói: “Đợi, đợi ta mở truyền tống trận, chúng ta trực tiếp đi thẳng tới cấm địa Nghiêm gia, cho dù cha ngươi có đi cũng sẽ bị người của Nghiêm gia ngăn bên ngoài cấm địa, đi tới đó quá lãng phí thời gian.”

Dứt lời, Dương Vấn Thiên ép ra ba giọt máu trên đầu ngón tay, vung tay về phía không trung, trong miệng lẩm bẩm gì đó, một tay đánh ra phù chú, ngay lập tức, một cánh cửa hình tam giác xuất hiện.

“Được rồi, chúng ta vào thôi, may mà lần trước tới cấm địa Nghiêm gia, ta đã lưu lại dấu vết, nếu không thì sẽ không thi triển được truyền tống trận.” Dương Vấn Thiên thô bạo nói.

Để xây dựng một không gian truyền tống trận nhỏ cũng khiến ông hao tổn không ít tinh lực.

Cả ba người lần lượt tiến vào truyền tống trận.

Giây sau, khi bước ra thì ba người đã ở trong một thung lũng.

Ngay lập tức, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến tiếng chém giết.

Hắn ngẩng đầu nhìn, cách trăm mét có một ngọn núi đỉnh chạm mây, cả non núi này nhìn qua thì không có màu xanh lá cây, nhẵn bóng trơ trụi, giống như là một cây gậy từ trên trời cắm sâu vào lòng đất.

Mà dưới chân nọn núi này lại có một hang động hình đầu lâu, khiến cho người ta có cảm giác như, bộ xương khô từ vực thẳm đang há miệng ra muốn nuốt người.

Dương Bách Xuyên đoán, có lẽ hang động hình đầu lâu kia chính là cấm địa Nghiêm gia.

Cách hang động một trăm mét, máu chảy thành sông.

Vừa nhìn đã thấy có bốn – năm mươi cao thủ đang vây thành một vòng, ở giữa là huyết quang ngút trời, tất cả bọn họ đều đang vây đánh ánh sáng màu đỏ kia.

Do ánh sáng cường đại xông thẳng lên trời nên không thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Nhưng Dương Bách Xuyên đã đoán được, có lẽ bên trong ánh sáng đỏ như máu kia rất có thể là phụ thân Dương Quốc Trung.

Lúc này, vành mắt Dương Bách Xuyên đỏ lên.

Nhìn kỹ lại, trong số sáu người kia còn có tu vi cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn, hơn mười Xuất Khiếu hậu kỳ, mười lăm Xuất Khiếu trung kỳ, còn lại là tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ.

Một đống thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, mùi máu tươi xộc lên vô cùng gay mũi.

Rõ ràng nơi này đã xảy ra một trận chiến đẫm máu.

Dương Bách Xuyên thét dài một tiếng, hắn không kiêng kỵ thêm gì nữa, vung kiếm Đồ Long về phía vòng vây.

Nếu sư công đã nói cha hắn tu luyện huyết trận, vậy thì ánh sáng màu đỏ đang bị đám người Nghiêm gia vây quanh chắc chắn là phụ thân Dương Quốc Trung.

Vẻ mặt Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh thay đổi, hai người liếc nhau một cái, hai người họ một trái một phải xông lên cùng Dương Bách Xuyên.

“Dương Vấn Thiên, tới đúng lúc lắm, hôm nay lão phu sẽ giết chết ngươi, xem ngươi dạy ra đồ đệ tốt gì đây, hai lần xông vào cấm địa Nghiêm gia ta, giết chết mấy trăm đệ tử Nghiêm gia, món nợ này hôm nay lão phu sẽ tính toán với ngươi.”

Khi ba người đang xông tới, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nghiêm Từ Sơn và Nghiêm Tông Thanh xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này, tóc tai hai người họ bù xù, nhìn qua có chút nhếch nhác.

Mạnh Trường Thanh hừ lạnh, quay sang nói với Dương Bách Xuyên: “Môn chủ, ngươi đi cứu cha ngươi, hắn ta ở bên trong ánh sáng màu đỏ, đó là huyết trận thiêu đốt, chậm trễ là không kịp nữa đâu, hai lão già này cứ giao cho bọn ta.”

Dứt lời, Mạnh Trường Thanh xông về phía Nghiêm Tông Thanh, hiện tại tu vi của ông đã là Phân Thần sơ kỳ, mặc dù chưa đạt được thành tựu cảnh giới Phân Thần, nhưng có thêm một thân trận pháp, ông quả thật không sợ Nghiêm Tông Thanh.

Còn Dương Vấn Thiên lại trầm giọng nói với Nghiêm Cơ Sơn: “Nghiêm Cơ Sơn, nếu như đồ đệ ta có chuyện gì xảy ta, Dương Vấn Thiên này sẽ nghiền ngươi thành tro bụi.”

“Hahaha ~ Dương Vấn Thiên, hôm nay phải khiến ngươi thất vọng rồi, tên đồ đệ ngu xuẩn của ngươi vậy mà dám tu luyện huyết trận, cho dù hắn ta thiêu đốt máu tươi, cưỡng ép tăng tu vi tới cảnh giới Phân Thần, giết vô số đệ tử Nghiêm gia, nhưng hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, hôm nay nhất định là ngày mà Dương Quốc Trung hồn phi phách tán...”

Nghiêm Cơ Sơn cười nham hiểm nói.

Bốn cao thủ cảnh giới Phân Thần đánh nhau, tình thế đột ngột thay đổi.

Mà Dương Bách Xuyên lại xông thẳng về phía ánh sáng màu đỏ.

Sau khi tới gần hắn mới nhìn thấy rõ, bên trong vầng sáng kia quả thật có một bóng người, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng cảm nhận qua khí tức, người này chính là cha hắn.

Mà bốn mươi cao thủ Xuất Khiếu kỳ của Nghiêm gia đang vây quanh thành một vòng, làm phép với cha hắn. Nhìn qua thì có vẻ đây là một trận pháp cường đại, bọn họ đang cố gắng hết sức để trấn áp người ở bên trong.

Nghe Nghiêm Từ Sơn nói, cha hắn vậy mà tới nỗi cưỡng ép tăng tu vi lên cảnh giới Phân Thần, chẳng trách lại giết chết nhiều người của Nghiêm gia như vậy, chẳng trách mấy chục gã cao thủ đến bây giờ vẫn chưa bắt được cha.

Hóa ra là ông đã cưỡng ép tu vi lên Phân Thần, công thêm khả năng trận pháp trò giỏi hơn thầy cả cha, hơn nữa đây còn là huyết trận, kiên trì được đến hiện tại đã là hiếm thấy.

Có điều cũng vì như vậy mới khiến trái tim Dương Bách Xuyên co rút lại, hắn biết cha hắn đang dùng tính mạng để đặt cược, ông muốn tiến vào cấm địa Nghêm gia, nhưng đáng tiếc là quá nhiều cao thủ, ông đã bị chặn trước cửa.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên tức giận tới mức hộc máu, nhưng lại bị hắn áp chế xuống, cách đó hơn hai mươi mét, Dương Bách Xuyên vung một kiếm về phía bốn mươi gã Nghiêm gia đang dùng trận pháp chèn ép cha hắn.

“Nhất kiếm nhất Hắc Liên, một biến thành hai, giết chết cho ta ~”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK