Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối với việc đội trưởng trong miệng tên quản sự này muốn gặp chính mình hắn hơi buồn bực, lẽ ra một đơn vị liên quan như hắn còn không đến mức có tư cách gặp mặt đội trưởng dẫn đầu.

Hiện tại đối phương muốn gặp mặt chính mình, cũng không biết có chuyện gì.

Nhưng nghe Lâu Hải Đường nói, quản sự đến tửu lầu Tinh Thần lần này có quan hệ rất tốt với nàng ta nên mới có thể sắp xếp cho chính mình đi lên thương hội Tinh Thần, nếu không tiêu tiền cũng không lên được.

Người ta giúp đỡ, theo lý cũng nên gặp mặt nói một câu cảm ơn.

Đi theo quản sự trung niên đi lên tầng thứ tám.

Quả thật tầng càng cao càng thêm xa hoa, sau khi đi lên tầng thứ tám, linh khí thiên địa dày đặc, lúc đi qua các căn phòng, cửa phòng của mỗi căn phòng được chế tạo cẩn thận tinh xảo hơn các phòng tầng khác, siêu cấp xa hoa.

Phía trên tầng tám là tầng cuối cùng, tầng thứ chín, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên kiến tạo của tầng thứ chín không giống các tầng khác, vật liệu chế tạo kiến trúc gần giống với vật liệu cẩm thạch trắng, hơn nữa nhan sắc không giống nhau, vô cùng độc đáo.

Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi quản sự: “Đạo hữu, có vẻ tầng thứ chín không phải người bình thường, là người nào của thương hội vậy?”

Quản sự liếc nhìn Dương Bách Xuyên, lại nhìn tầng thứ chín, có chút do dự có nên nói cho Dương Bách Xuyên hay không, nghĩ đến Dương Bách Xuyên là bằng hữu của Lâu Hải Đường, quyết định vẫn nhắc nhở hắn.

Mở miệng nói: “Tầng thứ chín là nhân vật lớn của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần, là Nguyên tiên sư của hội trưởng lão thương hội, đạo hữu chớ nên xông loạn tầng thứ chín. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Nguyên tiên sư là một vị độc sư, am hiểu dùng độc, ngàn vạn đừng xông loạn vào tầng chín, nếu không chết như nào cũng không biết. Lần này ra cửa Nguyên tiên sư dẫn theo mấy vị cao đồ đi du lịch, thuận tiện trấn giữ cho phi thuyền thương hội.”

“Tiên sư…?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lấy danh là tiên sư, người bình thường chắc chắn không dám tự xưng như vậy.

Quản sự hiểu nghi hoặc của Dương Bách Xuyên, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích, nói: “Nguyên tiên sư chính là Địa Tiên cao giai, Địa Tiên tam chuyển, vượt qua ba lần thiên kiếp Tán Tiên, có thể sáng ngang với Phi Thăng cảnh, bước tiếp theo chính là phi thăng Tiên Giới, là nhân vật tiên nhân chân chính nên được gọi là tiên sư.”

Dương Bách Xuyên nghe xong trong lòng chấn động, Địa Tiên tam chuyển chính là nhân vật đứng đầu Tu Chân Giới, chẳng trách tự xưng tiên sư.

“Đến rồi.”

Quản sự mang theo Dương Bách Xuyên đi đến một cổng lớn, sau đó nhẹ giọng nói: “Mộc đại nhân, bằng hữu của Lâu đại nhân đã đến.”

“Cho hắn đi vào, ngươi lui xuống đi.” Bên trong truyền đến một âm thanh mềm mại.

“Đạo hữu vào đi.” Quản sự nói xong quay người rời đi.

Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Cửa phòng mở ra, một mùi hoa nhàn nhạt truyền đến xoang mũi, một đại sảnh rộng mở hiện ra trước mặt hắn.

Ở gần cửa sổ phòng khách có một lớn một nhỏ đang đánh cờ, hắn ôm quyền nói: “Gặp qua Mộc tiền bối.”

Hắn từng nghe Lâu Hải Đường nói qua về Mộc Văn Hương, Dương Bách Xuyên cảm thấy có lẽ người phụ nữ trung niên xinh đẹp khoảng 30 tuổi kia chính là Mộc Văn Hương.

Xuất phát từ lễ phép, Dương Bách Xuyên gọi một câu tiền bối, bởi vì từ Càn Khôn Nhãn hắn thấy được Mộc Văn Hương là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ chân chính.

Còn nữ tử chơi cờ với Mộc Văn Hương cũng là hạng người bất phàm, Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng bằng cảm giác, tiền bối cảm thấy tuổi của nữ tử này không lớn, hoặc nói cách khác thời gian tu luyện không quá dài.

Tất nhiên từ trước đến nay tu sĩ không tính tuổi bằng diện mạo, nhỡ đâu là một lão quái vật tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm có bề ngoài tiểu hài tử.

“Tự tìm chỗ ngồi đi, có linh trà linh tửu tùy tiện uống, bằng hữu của Lâu Hải Đường thì cũng là bằng hữu của ta.” Mộc Văn Hương không nâng đầu dù chỉ một chút, chỉ chuyên chú chơi cờ, làm Dương Bách Xuyên tự tiện.

Được rồi, đối phương là tu sĩ cấp cao, có tư cách làm vậy, Dương Bách Xuyên cũng không tức giận kiếm chỗ ngồi sang một bên, rượu ngon linh trà đều có, hắn cũng không khách khí.

Không quấy rầy người ta chơi cờ, ngồi xuống uống linh tửu phẩm linh trà chờ là được.

Ai bảo người ta là tu sĩ Đại Thừa kỳ chứ?


Đây chính là hiện thực ở Tu Chân Giới, thực lực tu vi cao chính là cường giả, cường giả có đặc quyền đối với kẻ yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK