Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu ông… Dứt khoát che giấu Bạch Thanh, để hắn vĩnh viễn ở lại đảo, Nguyên Tranh và Nguyên Bảo cần một người chăm sóc, Nguyên Tranh cũng đã đến tuổi thành hôn, nếu tất cả có thể thực hiện sẽ là một chuyện vui lớn.

“Ông cằn nhằn…” Nguyên Tranh chào hỏi, chạy chậm lại mở cửa, mời ông cằn nhằn vào nhà.

“Cháu chào ông cằn nhằn…” Bạch Thanh cũng chào hỏi theo Nguyên Tranh.

“A ba…” Nguyên Bảo cũng gọi theo.

Mặc dù Nguyên Bảo chỉ có thể phát ra mấy âm thanh như vậy nhưng mọi người đều biết cậu muốn biểu đạt gì.

“Nguyên Bảo thật hiểu chuyện, ngoan.” Ông cằn nhằn vui mừng nói, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo chủ động chào hỏi.

Bởi vì Bạch Thanh đến đảo sao?

Nghĩ vậy ông càng kiên định cho rằng suy nghĩ lúc nãy của mình rất không tồi.

Mấy người cười nói vào nhà, Nguyên Tranh đã làm xong một mâm đồ ăn lớn.

Trong lúc ăn cơn, ông cằn nhằn không hề nói thêm một câu nào về thân phận của Bạch Thanh, cũng chưa nói cho người tìm kiếm nhà giúp Bạch Thanh, ba lớn một nhỏ vô cùng vui vẻ ăn bữa cơm.

…...

Từ đó về sau Bạch Thanh bắt đầu giúp đỡ Nguyên Tranh làm việc, xuống biển bắt cá vớt tôm, vài ngày sau Bạch Thanh dứt khoát bảo Nguyên Tranh ở nhà dọn dẹp nhà cửa, không cần đi ra ngoài, hắn dẫn theo Nguyên Bảo là được.

Một tháng sau, Bạch Thanh mang theo Nguyên Bảo hoàn toàn làm quen với cuộc sống ngư dân, thu hoạch một ngày bằng mười ngày lúc trước của chị em Nguyên Tranh.

Nguyên Bảo và Nguyên Tranh phát hiện một ưu điểm rất lớn của Bạch Thanh, đó là Bạch Thanh có thể không cần mượn dùng công cụ nào lẻn xuống biển sâu, bắt giữ cá lớn.

Trong một tháng, kho lạnh nhà Nguyên Tranh đã bị Bạch Thanh nhét đầy.

Người trong thôn cũng vô cùng vừa lòng về Bạch Thanh, ấn tượng của người trong thôn về hắn là sức lực lớn, có thể nuôi sống người.

Bạch Thanh vẫn luôn ở nhà Nguyên Tranh, hàng ngày Nguyên Tranh nấu cơm giặt giũ, Bạch Thanh mang theo Nguyên Bảo đi ra ngoài bắt cá, ở trong mắt người ngoài đây không khác gì cuộc sống một nhà ba người.

Nửa tháng sau, ông cằn nhằn vui mừng đi đến nhà Nguyên Tranh, ông chờ Bạch Thanh và Nguyên Bảo đi ra ngoài rồi mới đến nhà họ Nguyên.

“Ông cằn nhằn…” Nguyên Tranh thấy ông cằn nhằn đi vào, vội vàng đi ra đỡ ông vào nhà. Cô rất biết ơn ông cằn nhằn, từ sau khi ba mẹ qua đời, ít nhiều có ông cằn nhằn ở, nếu không cô cũng không biết nên sống tiếp như thế nào.

Cô vẫn luôn muốn đón ông cằn nhằn về ở cùng, nhưng ông không muốn đến.

Sau khi ông cằn nhằn ngồi xuống, uống một hớp trà, sau đó cười nói: “Tranh Nhi cũng ngồi xuống đi, hôm nay ông muốn nói với cháu mấy lời.”

“Có chuyện gì vậy ạ?” Nguyên Tranh ngồi xuống.

“Cháu cảm thấy Bạch Thanh thế nào?” Ông cằn nhằn mỉm cười hỏi Nguyên Tranh.

Nguyên Tranh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Bạch Thanh rất tốt…”

“Ông không sống được bao lâu, rất không yên tâm về cháu, tâm nguyện lớn nhất trước khi ông chết là có thể nhìn thấy cháu kết hôn, còn Bạch Thanh thì sao? Cậu ấy cũng là người đáng thương, có lẽ bị tai nạn trên biển, lâu như vậy cũng chưa có người tìm kiếm, chứng tỏ hắn cũng một mình một người.

Trong khoảng thời gian này ông nhìn ra được Bạch Thanh và cháu rất xứng đôi, cũng rất yêu thương A Bảo, A Bảo cũng rất thích Bạch Thanh, ở bên Bạch Thanh, A Bảo hoạt bát hơn trước nhiều, cho nên ông muốn làm chủ, cháu gả cho Bạch Thánh được không?”

Nói xong ông nhìn chằm chằm Nguyên Tranh, vẻ mặt trịnh trọng.

Mặt Nguyên Tranh đỏ bừng, đúng như lời ông cằn nhằn, cô rất thích Bạch Thanh, A Bảo cũng rất thích hắn, trong lòng vẫn luôn mê mang, hôm nay nghe ông cằn nhằn nói vậy có chút thông thấu.

Nhưng cô thật sự có thể kết hôn với Bạch Thanh sao?

Cô nguyện ý nhưng Bạch Thanh sẽ nguyện ý sao?

Nghĩ đến đây Nguyên Tranh ngẩn ngươi, thật ra sâu trong lòng cô rất sợ sẽ có ngày Bạch Thanh sẽ rời đi.

Hoặc người nhà sẽ đến tìm hắn.

“Tranh Nhi, cháu có bằng long hay không?” Ông cằn nhằn nhìn thấy sắc mặt do dự của cô, cũng hiểu tâm tư của cô, lại hỏi một câu.

“Cháu… cho dù cháu nguyện ý, Bạch Thanh cũng chưa chắc…” Nguyên Tranh bộc lộ nội tâm của mình.

“Được, chỉ cần cháu nguyện ý là được, còn lại giao cho ông, cháu chờ làm vợ đi, ông đi bờ biển nhìn Bạch Thanh và Nguyên Bảo…”

Ông cằn nhằn vô cùng vưi mừng, ngâm nga bài hát đi bờ biển tìm Bạch Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK