Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà ông Mặc và Diệp Khai cũng ngây người, bọn họ cũng không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại mạnh mẽ như vậy.  

 

Phục hồi lại tinh thần, ông Mặc nhìn Dương Bách Xuyên, nhìn thẳng lên, lúc trước ông ta cho rằng anh chỉ là người thường nhưng vừa mới dùng một nắm đấm, mới phát hiện ra tên nhóc này rất không đơn giản, tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có thể đối cứng với ông ta một quyền, hơn nữa còn không có rơi vào thế hạ phong.  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng giật mình, cơ bản anh có thể xác định, người này chính là một người tu luyện thuật dẫn thể, hoặc là nói cách khác ông ta là một người tu luyện toàn bộ võ công có nội có ngoại.  

 

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc, ngoại trừ anh ra còn có người thứ hai tu luyện thuật dẫn thể.

Ông Mặc nhìn Dương Bách Xuyên đột nhiên nắm chặt tay phải đặt vào lòng bàn tay trái và ôm thành nắm trước ngực và nói: “Không ngờ cậu cũng là một võ giả cổ, kẻ hèn này là Mặc Hành của nhà họ Diệp ở Yên Kinh  ~” 

 Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhìn người trung niên tự xưng là Mặc Hành trịnh trọng ôm quyền hành lễ, cảm giác rất thú vị, giống như đang diễn phim võ hiệp trên TV vậy. 

 Anh cũng làm bộ ôm quyền xem như là đáp lễ. Còn về phần võ giả cổ trong miệng ông ta nói vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, nghĩ đến có lẽ chỉ là người tu luyện thuật dẫn thể mà thôi. 

 “Tôi là Dương Bách Xuyên, nếu như ông không phục, chúng ta lại tiếp tục?” 

 Dương Bách Xuyên nói về phía Mặc Hành, có chút kiêu ngạo nho nhỏ, một quyền đối cứng vừa rồi, anh cảm nhận được trong cơ thể Mặc Hành có một cỗ sức mạnh, nhưng chắc chắn ông ta không phải là đối thủ tu chân khí như anh, nếu như liều mạng thì Dương Bách Xuyên nắm chắc được mình sẽ chiến thắng Mặc Hành. 

 Trong lòng vẫn còn kinh ngạc một lúc, từ trong cơ thể Mặc Hành anh cảm nhận được sức mạnh, trong nháy mắt va chạm nắm đấm với ông ta, anh lập tức có một cỗ năng lượng truyền đến. 

 Dương Bách Xuyên biết đó là nội lực tu luyện thuật dẫn thể sinh ra. 

 Tuy rằng cũng mạnh mẽ nhưng chắc chắn không phải là đối thủ tu chân khí như anh. 

 Nội lực và chân khí tuyệt đối là hai loại năng lượng khác nhau về cấp độ, tu luyện chân khí đến cuối cùng có thể thi triển pháp thuật, mà nội lực chỉ là năng lượng đơn thuần. 

 Nghe được Dương Bách Xuyên nói chuyện, Mặc Hành còn chưa mở miệng, Diệp Khai đã ở một bên nheo mắt lại nói: “Trong võ cổ Tây Bắc không nghe nói có họ Dương, tên nhóc cậu và nhà họ Mã có quan hệ gì?” 

 “Quản chuyện thối tha của anh đi ~” Dương Bách Xuyên trực tiếp thô lỗ mắng anh ta một cậu, anh làm sao biết được nhà họ Mã kia là ai? 

 Diệp Khai giận dữ: “Cậu thiếu đòn sao? Hôm nay cho dù cậu có là dòng chính của nhà họ Mã ở Tây Bắc thì tôi cũng phải cắt đứt được một chân của cậu. Cậu đừng tưởng rằng ông Mặc không phải là đối thủ của cậu thì sẽ vô địch thiên hạ, muốn xử lý cậu dễ như trở bàn tay.” Nói xong, anh ta sải bước ra đã cho một kích Khai Sơn Chưởng và bước thẳng đến trước mặt Dương Bách Xuyên. 

 Lúc này ông Mặc ở một bên vội vàng nói: “Cậu chủ cẩn thận, thực lực của cậu ấy là Minh Kình đỉnh phong tiểu tông sư đấy.” 

 Mặc Hành vừa mới giao thủ với Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được thực lực của Dương Bách Xuyên, ông ta biết rõ ông không phải là đối thủ của anh, cho nên không dám tùy tiện ra tay. 

 Không ngờ cậu chủ nhà mình lại dứt khoát ra tay như thế, tuy rằng biết Diệp Khai tu luyện võ học Phong Vân Chưởng, công lực có chút thành tựu, miễn cưỡng cũng có thể coi là cấp bậc tiểu tông sư. Nhưng theo cảm nhận của Mặc Hành, công lực trong cơ thể Dương Bách Xuyên rất tà ác, vừa rồi trong lúc tiếp xúc ông ta có thể cảm nhận được Dương Bách Xuyên chưa xuất ra toàn lực. 

 Diệp Khai bướng bỉnh không nghe lời, với danh hiệu kẻ điên thì làm sao có thể nghe lời khuyên của Mặc Hành, lúc trước vốn dĩ không muốn ra tay bởi vì là ở trong mắt anh ta thì Dương Bách Xuyên không có tư cách để cho cậu cả của nhà họ Diệp ra tay, phất tay gọi Mặc Hành vẫn luôn đi theo anh ta tới là muốn để Mặc Hành ra tay dạy dỗ Dương Bách Xuyên là đủ rồi, thế nhưng ai mà biết được Mặc Hành Lại không phải là đối thủ, càng không nghĩ tới Dương Bách Xuyên cũng là võ giả cổ. 

 Trước khi Dương Bách Xuyên và Mặc Hành giao thủ thì ánh mắt của Diệp Khai có lộ ra một tia sáng, anh ta cũng đã nhìn ra thực lực của Dương Bách Xuyên nhưng ngược lại anh ta không chỉ không có chút sợ hãi nào mà còn kích thích đến tinh thần chiến đấu của anh ta. 

 Là dòng chính của gia tộc võ cổ nhà họ Diệp ở Trung Quốc, từ nhỏ Diệp Khai đã tu luyện “Phong Vân Chưởng” của nhà họ Diệp, trong thời gian ngắn ngủi hai mươi lăm tuổi đã thành công, đạt tới cấp bậc tiểu tông sư ai cũng tha thiết ước mơ, nếu như tiến thêm một bước nữa sẽ đạt đến tông sư chân chính, cho nên Diệp Khai có sự kiêu ngạo của anh ta. 

 Biết Mặc Hành là Minh Kình hậu kỳ chênh lệch với ông ta một tiểu cảnh giới mà thôi nhưng lại có thể bị Dương Bách Xuyên đánh một quyền rơi vào thế hạ phong, điều này có thể cho thấy rõ ít nhất Dương Bách Xuyên là Minh Kính đỉnh phong hoặc là giống như anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK