Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Động Tế Tự!  

 

Sau khi nhận ra ba chữ này, trái tim Dương Bách Xuyên giật thót.  

 

Dùng hai chữ Tế Tự để đặt tên chứng tỏ nơi này không đơn giản.  

 

Có nên mở cánh cửa này ra không?  

 

Dương Bách Xuyên rối rắm.  

 

Chẳng may bên trong trấn áp ma đầu nào đó thì chẳng phải là anh tự chuốc lấy phiền phức sao?  

 

Nhưng rồi anh lại nghĩ chắc là không đâu, tổ tiên của Khưu Vân biết nơi này thì chắc hẳn trong đám thổ phỉ năm xưa đã có người đến đây.  

 

Ngay cả thổ phỉ cũng vào được, anh đường đường là người tu chân thì sợ gì chứ?  

 

Thổ phỉ năm xưa cùng lắm cũng chỉ là võ cổ giả, không phải người tu chân.  

 

Vả lại anh tốn công tốn sức leo lên đây chẳng dễ dàng, nếu quay gót bỏ đi sao có thể cam lòng. Đây không phải tính cách của anh.  

 

Dương Bách Xuyên lập tức dùng linh thức thăm dò, nhưng vẫn có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn trở linh thức.  

 

Anh đành phải dùng cách cũ để mở cửa.  

 

Dương Bách Xuyên đặt hai tay lên cửa đá rồi đẩy mạnh.  

 

Ầm ầm!  

 

Cửa đá phát ra âm thanh nặng nề, bị Dương Bách Xuyên đẩy ra từng chút một.  

 

Sau đó có ánh sáng rọi từ khe cửa ra, Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ rồi tiếp tục đẩy thật mạnh, mở toang cửa đá.  

 

Một đại điện rộng hơn một trăm mét vuông xuất hiện trong tầm mắt, cả đại điện sáng trưng, từng viên dạ minh châu có to có nhỏ soi sáng đại điện.  

 

Khác với vách đá đen thui bên ngoài, đại điện được xây bằng ngọc trắng.  

 

Nếu bán chỗ ngọc trắng này thì tiền nhiều không đếm xuể.  

 

Đột nhiên trái tim Dương Bách Xuyên giật thót, anh nhìn thấy từng bộ xương trắng ở xung quanh đại điện, thoạt nhìn giống hài cốt con người.  

 

Những bộ hài cốt này rất kỳ lạ, chúng nằm ở xung quanh đại điện, nói chính xác hơn là cách trung tâm đại điện chín mét. Từ tư thế tử vong có thể thấy bọn họ đến gần trung tâm đại điện.  

 

Dương Bách Xuyên quan sát xung quanh, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối. Thì ra trong đại điện có một tế đàn cao hơn ba mét, trên tế đàn có một người nằm.  

 

Một cô gái mặc đồ trắng thời xưa.  

 

Một cô gái thời cổ đại nằm trên tế đàn, chuyện này vô cùng kỳ lạ.  

 

Nhìn từ xa thì thấy cô gái này đã trưởng thành, trông rất thanh thản, nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy không bình thường. Hai tay cô gái ôm một cái hộp vuông bằng ngọc trắng, trên bề mặt có ký hiệu đỏ như máu.  

 

Xung quanh tế đàn cũng phủ kín ký hiệu giống hình mây cuốn.  

 

Dương Bách Xuyên quan sát thật kỹ, bỗng dưng toàn thân run lên. Lần trước bày trận pháp Tụ Linh ở biệt thự, anh còn dày công nghiên cứu về cơ sở trận pháp. Bây giờ vừa liếc mắt anh đã nhìn ra cả tế đàn là một trận pháp, hơn nữa còn là sát trận.  

 

Theo ghi chép về trận pháp trong truyền thừa, ký hiệu trên tế đàn này là trận Huyết Hồn Niết Bàn!  



Đây là một trận pháp cấm của Tu Chân Giới, dùng máu để thức tỉnh nguyên thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK