Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên không biết trong lòng mấy người này đang nghĩ gì, cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm, bởi vì hắn sớm đã điều tra thứ gọi là Linh Chủ phương Tây, thật ra chỉ là một người chim có sải cánh dài, tu vi Đại Thừa sơ kỳ mà thôi.

Nếu như không phải hắn quay trở về Trái Đất, người chim này quả thật sẽ trở thành cường giả của Trái Đất, đáng tiếc, hắn lại về rồi...

Hôm nay hắn sẽ cho đám người này thấy rõ thủ đoạn của hắn, đập nát cái gọi là cường giả ở trong nhận thức của bọn họ, đồng thời xem như là một đòn cảnh cáo.

Bảo trâu thần Ngũ Sắc đi bắt một người chim cấp bậc Đại Thừa chính là giết gà dùng dao mổ trâu, trâu thần nói bắt tới đây trong vòng mười hơi thở quả thật không hề nói phét.

Ngoài ra, thông qua thần thức hắn còn phát hiện ra một dị tộc khác ở phương Tây, vậy nên mới bảo tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi đi cùng, thuận tiện tiêu diệt bọn họ.

Dù sao hắn sẽ không để trên Trái Đất xuất hiện thành phần bất ổn.

Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh rất nhiều người đang đợi xem trò cười, bắt Linh Chủ trong mười hơi thở, haha, sao có thể?

Dương Bách Xuyên đứng nguyên vị trí, trong đầu đang nghĩ xem nên xử lý đám người này như thế nào?

Thời gian mười hơi thở nhanh chóng trôi qua.

“Ầm...”

Một tiếng gầm vang vọng khắp quảng trường Vân Môn, như thể có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đất, khiến cả mặt đất rung chuyển.

Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết và cầu xin tha thứ vang lên.

“A...Tiền bối tha mạng...”

“Hừ, muốn cầu xin tha thứ, tìm người kia...” Bóng dáng trâu thần Ngũ Sắc rồi nhìn về phía Dương Bách Xuyên.

Trên mặt đất xuất hiện... một người chim với đôi cánh trắng như tuyết!

Nhưng vào lúc này, người chim trông vô cùng thảm hại, đôi cánh sau lưng dường như mất đi một nửa, người đầy máu.

Người này có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, rõ ràng không phải là người phương Đông.

Lúc này, đám tu sĩ Trung Quốc đều hít sâu một hơi.

Mặc dù chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy Linh Chủ, nhưng nghe sứ giả nói, sau lưng Linh Chủ tối cao có một đôi cánh, được gọi là thiên sứ tám cánh.

Người trước mặt bọn họ chỉ có nửa đôi cánh phía sau, nửa còn lại đã biến mất, rõ ràng là tám cánh.

Không cần hỏi cũng biết người chim này chính là Linh Chủ mà bọn họ gọi.

Dương Bách Xuyên vừa mới nói, Linh Chủ trong mắt hắn chỉ là thứ rác rưởi, hiện tại xem ra...nói cũng không sai.

Ngoài ra, trong sân còn xuất hiện một con quái vật cực kỳ mập mạp trông giống như heo, nhưng lại có hai chiếc sừng trên đầu...

Khí tức cường đại đến mức khiến người nghẹt thở.

Linh Chủ hay nói đúng hơn là người chim cầu xin tha thứ, con quái vật kia lại nói muốn xin thì xin Dương Bách Xuyên.

Nghĩa là...

Rõ ràng con quái vật này là bóng dáng mà vừa rồi bọn họ không nhìn thấy, hơn nữa còn nói sẽ bắt được linh chủ trong thời gian mười hơi thở.

Một quái vật cường đại nghe lệnh Dương Bách Xuyên.

Một quái vật bắt được Linh Chủ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn.

Một quái vật mạnh hơn Linh Chủ rất rất nhiều lần.

Cảnh tượng này khiến đám lão hòa thượng của Mật Tông Tự phát lạnh.

Ngay sau đó, ánh sáng lóe lên, một bé gái xinh như búp bê sứ chừng tám – chín tuổi xuất hiện, cạnh đó là một con chồn vàng có đôi cánh trên lưng.

“Đại ca, đã giết hơn một ngàn dị tộc, phương Tây không còn uy hiếp.”

“Chi chi...”

Tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi báo cáo với Dương Bách Xuyên.

Một câu nói hời hợt nhưng khi rơi vào tai đám tu sĩ này thì chẳng khác nào như sấm nổ.

Sau lưng bọn họ toát cả mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

“Vất vả rồi, mọi người đi chơi đi.” Dương Bách Xuyên hài lòng gật đầu, thật ra thần thức của hắn vẫn luôn chú ý, đương nhiên biết tiểu Phượng Hoàng, Chồn Nhi và trâu thần Ngũ Sắc đã làm những gì.

Sau khi đám tiểu Phượng Hoàng rời đi, Dương Bách Xuyên nhìn tu sĩ xung quanh nói: “Người chim này chính là cường giả Linh Chủ của các người, một tu sĩ Đại Thừa sơ chỉ là rác rưởi với tôi, nhìn thấy chưa, đây là dị tộc, các người lại dám cấu kết với dị tộc để mưu đồ với Trung Quốc, đúng là đáng chết.”

Dương Bách Xuyên gằn từng câu từng chữ, thần thức của hắn đột nhiên bao trùm lấy những người đã bị phế bỏ tu vi.

“Ầm ầm ầm ầm...”

“Kế đó, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kêu ra được, cơ thể bọn họ nổ trung hóa thành sương máu, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên giết những người này để lập uy, hắn chỉ giết 20 người.

Những người khác thì Dương Bách Xuyên không đụng tới.

Nhưng lúc này, các tu sĩ khác đều kinh hãi, sợ vỡ mật.

Quả thực, nhiều người trong số họ đã tiếp xúc với các chủng tộc ngoài hành tinh phương Tây để nâng cao sức mạnh của bản thân.

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, đây là điều không thể tha thứ được.

Giết gà dọa khỉ.

Hắn cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệp.

Uy hiếp vậy là đủ rồi.

Nhưng đúng lúc này, người chim nằm trước mặt đột nhiên đứng dậy và tấn công Dương Bách Xuyên.

“Hừ, không biết sống chết.”

Dương Bách Xuyên đâu xem một người chim có tu vi Đại Thừa ra gì.

Người có cấp bậc thánh chủ ở Tu Chân Giới hắn còn giết được, huống chi là một Đại Thừa?

Ngay lập tức, hắn giơ tay đặt lên đầu người chim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK