Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được được, lỗi của anh, đi thôi, em trở về sắp xếp, mấy ngày nữa đợi anh về rồi chúng ta đi.” Dương Bách Xuyên cười nói.

Âu Dương Ngọc Thanh sửng sốt hỏi: “Anh lại muốn ra ngoài à?”

Dương Bách Xuyên gật đầu: “Có nơi này nhất định phải đi xem, anh đi một chuyến, em về trước nói với cha mẹ, mấy ngày nữa anh sẽ về.”

“Vậy… anh cẩn thận chút.” Âu Dương Ngọc Thanh quay người rời đi, cô ấy không hỏi Dương Bách Xuyên đi đâu, cô ấy biết hắn có việc của mình.

Chỗ Dương Bách Xuyên muốn đến tất nhiên chính là vùng đất bí mật lớn nhất trên Địa Cầu, hoàng lăng Đại Tần hoặc nói là Thần Mộ Viên ở bên trong.

Năm đó tu vi hắn yếu, không dám tùy tiện vào trong, hơn nữa Linh hồn Kỳ Lân canh giữ cũng không cho hắn vào, nhưng bây giờ hắn lại muốn vào xem thử. Nếu bảo hắn không tò mò với nơi được đặt tên là Thần Mộ, thì mới là giả.

Hơn nữa trong hoàng lăng Đại Tần còn có một thông đạo truyền tống đến Sơn Hải Giới, hắn cũng phải đi kiểm tra mới yên tâm, nếu không sau này Nguyên Tranh, Nguyên Bảo và con bọn họ không tiện đến Sơn Hải Giới. Đó là thông đạo duy nhất.

Năm đó chính là ở cung điện kia, phía sau tranh chân dung của Thủy Hoàng Đế Lệ phi hoặc nói là Hiên Viên Lệ có ẩn giấu thông đạo truyền tống.

Sau khi đưa mắt tiễn Âu Dương Ngọc Thanh rời đi, Dương Bách Xuyên vừa chuẩn bị đi, nhưng lại có một giọng nói vang lên: “Này, anh đi đâu, dẫn tôi đi dạo với, chán quá đi mất…”

Vừa quay đầu lại thấy Trịnh Bân Bân bước ra ở đầu bên kia của nghĩa trang, rõ ràng cuộc trò chuyện vừa rồi của hắn và Âu Dương Ngọc Thanh đều bị Trịnh Bân Bân nghe thấy rồi.

Thực ra Dương Bách Xuyên hơi hổ thẹn với vị nữ vương bệ hạ này, đến Địa Cầu đã sắp ba năm, về cơ bản hắn chưa từng quản Trịnh Bân Bân.

Cô ta chỉ từng ra ngoài chơi với chị Mai lúc vừa mới đến Địa Cầu, trên danh nghĩa là chơi khắp Địa Cầu, cuối cùng lại trở về vì buồn chán, sau đó cô ta vẫn luôn ở Vân Môn không ra ngoài.

Hơn nữa, trong số mấy người phụ nữ ở Vân Môn chỉ có cô ta không phải người của Dương mỗ, một hai năm trôi qua, tâm tư của Dương mỗ đều ở trên người vợ con của hắn, thật sự hơi lơ là Trịnh Bân Bân.

Nghĩ đến đây, Dương Bách xuyên hơi áy náy.

“Được, tôi dẫn cô đi, có điều chỗ đó khá đặc biệt, đến lúc đó cô phải theo sát tôi đấy.” Dương Bách Xuyên cười nói.

Lúc này Trịnh Bân Bân cười nói: “Coi như anh biết điều.”

Quả thật cô ta hơi oán trách Dương Bách Xuyên, chỉ thiếu điều mắng Dương mỗ thấy sắc quên bạn thôi.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên giơ tay nắm lấy tay của Trịnh Bân Bân.

Trịnh Bân Bân vô thức rụt về, hỏi: “Làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của bổn nữ vương hả?”

“Ơ, làm ơn đi bà chị, không phải cô muốn đi với tôi à? Tôi không nắm tay cô thì sao dẫn cô đi được, yên tâm đi tôi không có suy nghĩ gì với cô.” Dương mỗ nhếch miệng nói.

“Hừ, nói cứ như bà đây có ý với anh vậy, tên đàn ông thối sống trong cả đống phụ nữ, bổn nữ vương cũng không có suy nghĩ gì.”

“Bà cô có đi không…”

“Đi đi đi…”

Hai người đang đấu võ mồm, Trịnh Bân Bân vẫn giơ tay cho Dương mỗ nắm lấy.

Ngay sau đó, trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, biến mất tại chỗ.

Đợi lúc xuất hiện lần nữa, bọn họ đã ở trước một đống loạn thạch, xung quanh là đồng cỏ mênh mông giống như tấm thảm màu xanh lục, phong cảnh tuyệt đẹp, khiến tâm trạng người nhìn đều thoải mái.

Trịnh Bân Bân không nhịn được, hỏi: “Đây là đâu… Ế, hình như cách Vân Môn không xa!” Trong lúc nói, Trịnh Bân Bân phóng thần thức ra kiểm tra thì biết nơi này cách Vân Môn khoảng bốn mươi, năm mươi cây số.

“Nơi này là núi Thạch Cổ, dư mạch núi Tần Lĩnh, cội nguồn của Đại Tần Trung Quốc. Chỗ chúng ta cần đến ở dưới lòng đất, lối vào ở đống loạn thạch.” Dương Bách Xuyên giải thích, rồi đi về phía loạn thạch.

Hai người đứng ở chỗ loạn thạch, Dương Bách Xuyên vừa vung tay, một tảng đá to ở bên trong từ từ dịch ra, để lộ một hang núi.

Nhưng lúc này lại có một tiếng húy vang lên: “Húy…”

Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn đã nghe thấy âm thanh quen thuộc. Hơn bảy trăm năm không gặp, hồn Ngọa Ngưu vẫn còn tồn tại, điều này chứng tỏ mọi thứ ở đây đều chưa thay đổi.

“Kẻ nào to gan… Ế… Lại là nhóc con nhà ngươi!”

Hồn Ngọa Ngưu là thần hồn bảo vệ lối vào, rõ ràng nó đã nhận ra Dương Bách Xuyên.

“Lão Ngưu, bảy năm không gặp, có khỏe không?” Dương Bách Xuyên cười nói, hồn Ngọa Ngưu trong mắt hắn vẫn là trạng thái thần hồn.

“Lần trước nhóc con nhà ngươi dẫn theo một người phụ nữ, lần này lại dẫn một người khác, người nào cũng xinh đẹp, diễm phúc không tệ!”

Lời của hồn Ngọa Ngưu hơi có ý ghen tị.

“Khụ khụ…” Dương mỗ nhìn trộm Trịnh Bân Bân, ho khan nói: “Bớt nói nhảm, ta muốn vào trong, ngươi còn muốn gây khó dễ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK