Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe ông già nói vậy, hai mắt Dương Bách Xuyên trợn trắng tỏ ý khinh bỉ, có điều trước giờ tính cách ông già lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn như thế nên thôi, thích nói gì thì nói đi.

Nhưng từ biểu cảm trên mặt Tề Mậu Đốn và Hiên Viên Khai Minh, có thể thấy quả thật ông già rất được chào đón ở đảo Tán Tiên.

Mà tính ra ông già được Tán Tiên trên đảo xem là thần minh âu cũng là chuyện tốt, ít nhất với hắn mà nói.

Vì sau này khi tới đảo, hắn sẽ không gặp phải trở ngại gì. Giờ nghĩ lại thì đúng là từ ban đầu, lúc ông cụ kể về đảo Tán Tiên, giọng điệu lúc nào cũng nghênh ngang như thể ông đây chính là trời, hóa ra là có tư bản để tự tin như vậy.

Với hắn mà nói cũng chẳng có hại gì.

Đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện của ông già ra ngoài, vì điều đó chẳng có lợi gì cho cả hắn lẫn ông già hết.

Bí mật đó quá quan trọng, không dám phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Hiện tại, Dương Bách Xuyên đã có cái nhìn tổng quan về đảo Tán Tiên, thế nên không tính hỏi thêm gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, sau vài giây ngập ngừng, Hiên Viên Khai Minh lo lắng hỏi: “Phỏng chừng lần này Dương đạo hữu đã đắc tội với các thế lực trên đảo Tán Tiên, à phải rồi, còn cả tiểu yêu giới nữa, không biết đạo hữu đã nghĩ ra cách gì để ứng đối chưa?”

Hiên Viên Khai Minh hỏi vậy cũng là vì lo lắng cho hắn. Sau khi Ma tộc bùng nổ, trên đảo Tán Tiên đã cử nhóm bọn họ rời đảo, giờ tất cả mọi người đều bỏ mạng, chỉ còn mỗi ông ta và Tề Mậu Đốn là bình yên vô sự, kiểu gì cũng sẽ bị những người còn lại trên đảo Tán Tiên hoài nghi, thế nên ông ta mới muốn hỏi thăm thử xem ý định của Dương Bách Xuyên là gì, đặng còn dễ bề ứng phó.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên trầm ngâm rồi hỏi lại: “Trên đảo Tán Tiên có bao nhiêu Lục chuyển Tán tiên thế?”

Tề Mậu Đốn tiếp lời: “Bên phía Tông môn Tán Tiên có ba Lục chuyển Tán Tiên, còn bên Tán tu thì có tới năm, nhưng bên tán tu lại không tham gia vào sự việc rời đảo lần này, vì vậy không cần quan tâm đến họ, chỉ cần đối phó ba Tán Tiên bên Tông môn Tán Tiên là được.

Về cơ bản, không ngoa khi nói ba người đó chính là vương giả bên Tông môn Tán Tiên, bề ngoài họ chỉ mới đạt tới lục chuyển, nhưng thật ra đã bước vào giai đoạn lục chuyển cả mấy chục nghìn năm, thực lực lẫn thủ đoạn đều sâu không lường được. Chuyến này chết tận mấy Tán Tiên, e là đã khiến họ tổn thất nặng nề, có lẽ… họ sẽ phái người tới tìm đệ tính sổ đấy.”

“Cứ việc đến, ở Tu Chân Giới này, ta không sợ gì cả, hai người yên tâm đi chưa biết chừng sau này ta còn lên cả đảo Tán Tiên nữa thì sao.” Dương Bách Xuyên nghĩ gì nói nấy.

Thái độ của hắn đã biểu hiện rất rõ rằng hiện tại, họ Dương này không kiêng kị gì hết, bất kể là Tán Tiên mấy chuyển, chỉ cần bước vào phạm vi Tu Chân Giới thì chẳng thể nào uy hiếp được hắn nữa, thế nên hắn không sợ. Không chỉ vậy, hắn còn đang định sau này sẽ tới đảo Tán Tiên một chuyến nữa kìa.

“Chuyện này…” Tề Mậu Đốn nghẹn lời.

Nhưng sau khi ngẫm lại chiến tích trong trận chiến lần này của Hiên Viên Khai Minh, cộng thêm tu vi của hắn ở hiện tại, hình như đúng là nếu còn ở Tu Chân Giới, hắn không cần phải sợ điều gì, còn chuyện sau này sẽ tới đảo Tán Tiên, cứ xem như hắn đang mạnh miệng vậy.

“Đúng rồi, có đường tắt nào dẫn thẳng đến đảo Tán Tiên không?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.

Tề Mậu Đốn và Hiên Viên Khai Minh liếc nhìn nhau, lo lắng nói: “Thì cũng có, nhưng đừng nói là đạo hữu tính tới đảo Tán Tiên thật đó nhé?”

Vì nếu đi thật thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, khi ở trên đảo, Tán Tiên không cần áp chế tu vi, thế nên tu vi Phi Thăng cảnh đại viên mãn của Dương Bách Xuyên thật sự không đáng để lọt vào mắt họ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng đụng phải cao giai Tán tiên.

“Ta đâu có nói đùa, nếu có thì cứ nói thẳng cho ta biết, còn không thì cũng chẳng sao, ta cứ men theo đường mòn mà đi là được, hơi gập ghềnh trắc trở chút thôi mà.” Dương Bách Xuyên chẳng mấy để tâm đáp.

“Hầy, bỏ đi, chuyện đạo hữu đã quyết, ta cũng chẳng thay đổi được. Dương đạo hữu là người may mắn, chuyện sau này cứ thuận theo cơ duyên đi.” Vừa nói, Hiên Viên Khai Minh vừa trở tay lấy một lệnh bài bằng đồng đưa cho Dương Bách Xuyên: “Đây là lệnh bài để tiến vào đảo Tán Tiên, chỉ cần chuyển vận chân nguyên và sức mạnh thần hồn là có thể mở cánh cửa dẫn tới đảo, giờ ta xin tặng thứ này cho Dương đạo hữu.”

“Cảm ơn.” Dương Bách Xuyên không chút khách khí, hào phóng nhận lấy lệnh bài.

“Nếu thế, lão phu cũng không cần e ngại điều gì, sau khi quay lại chúng ta sẽ thành thật báo cáo đầu đuôi với họ, mong sư đệ có thể hiểu cho. Mặt khác, nếu sau này những người trên đảo Tán Tiên tính tới tìm đệ gây sự thật thì xin cứ yên tâm, nhất định sư huynh ta sẽ cố gắng ngăn cản, dù chắc chỉ được một phần.” Tề Mậu Đốn trịnh trọng nói.

“Thế thì cảm ơn hai người rất nhiều, khi nào quay về, hai người cứ thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, không cần thêm thắt hay cắt giảm chi tiết nào, vì ta cũng muốn xem thử thái độ của Tán Tiên trên đảo trước những việc làm của chính đạo, nếu tới cả việc cấu kết với Ma tộc để hãm hại Vân Môn của ta mà họ cũng tán thành, thế thì… ha ha, ta sẽ mặc kệ tất.”

Dương Bách Xuyên cười khẩy, quả thật, hắn không cần kiêng kỵ điều gì, sau khi ông già thức tỉnh đã nói cho hắn biết một bí mật động trời, thế nên có hiên ngang chạy tới đảo Tán Tiên cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hay nói đúng hơn là ông già căn bản không thèm để những người được xưng là Tán Tiên trên đảo vào mắt.

Đến lúc đó hẳn là thích làm gì thì làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK