Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Dương Bách Xuyên sợ rằng bước vào Thiên Yêu Hành Cung xong con chồn này sẽ gặp rắc rối. Hắn và Lục Yên Chi đều mù mờ về Thiên Yêu Hành Cung, không ai biết bên trong sẽ có chuyện gì nên để con chồn bên cạnh mình sẽ yên tâm hơn.

"Đi thôi..."

Thú Ngũ Hành và đá Đả Tiên đi theo bên cạnh, Dương Bách Xuyên dắt tay Lục Yên Chi bước nhanh về phía Thiên Yêu Hành Cung.

Lúc này, khoảng cách giữa bọn họ và Thiên yêu Hành Cung chưa đầy hai mươi mét, tòa cung điện bạch ngọc to lớn trong tầm mắt tỏa ra vầng sáng, nhất là trên cửa chính của đại điện xuất hiện ánh sáng trắng vô cùng chướng mắt.

Từ bên ngoài, Thiên Yêu Hành Cung là một tòa nhà vô cùng to, cao chừng trăm trượng, nhưng Thanh Ngưu đã từng nói bên trong hẳn là một thế giới được lập lên.

Muốn đi vào cần phải đi từ cửa chính đang tỏa ánh hào quang ngút trời vào.

Khoảng cách hai mươi mét kia chỉ chớp mắt là tới, ngay lúc nhóm Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi vào thì từ phía xa có mấy luồng sáng phóng vọt tới.

Bên đó cũng có mấy ánh sáng lóe lên.

Cũng đúng là hai hướng đông tây, là hai nhóm người mà Thanh Ngưu đã nói.

Không ngờ tới nhanh như thế.

Dương Bách Xuyên biến sắc, lớn tiếng nói: "Xông tới, chúng ta phải chiếm được cơ hội trước!"

Dứt lời, dưới chân hắn khẽ động, vèo một tiếng kéo tay Lục Yên Chi vọt vào bên trong cánh cửa tỏa ánh sáng nhức mắt, biến mất không thấy đâu nữa.

Thú Ngũ Hành và đá Đả Tiên theo sát phía sau.

Nhưng ngay vào giây phút Dương Bách Xuyên và Lục Yêu Chi đâm đầu vào cánh cửa sáng chói đó, sắc mặt lại lập tức biến đổi, hai người chỉ cảm thấy áp lực như núi cao đè lên người...

Sơ sẩy một chút thôi mà Dương Bách Xuyên suýt nữa té quỵ xuống đất.

Mà Lục Yên Chi cũng nhịn không nổi, hừ lạnh một tiếng, một chân quỳ xuống, đoành một tiếng, đập vỡ tan sàn nhà bạch ngọc dưới chân.

Hai người chưa từng nghĩ đến việc trong phạm vi ánh sáng trắng bao phủ sẽ xuất hiện trong lực to lớn như thế.

Cơ thể Dương Bách Xuyên truyền đến rung động đùng đoành, hắn vận Càn Khôn Tôi Thể Quyết Sinh Tử Cảnh Sinh Nhục Thể ra, trọng lực to lớn vô cùng mới giảm nhẹ đi một chút. Lúc này hắn mới chậm rãi đứng thẳng người lên, nhưng trọng lực được giảm bớt cũng có hạn.

Hắn hỏi Lục Yên Chi đang đỏ bừng mặt: "Yên Chi, nàng sao rồi?"

Giờ phút này, cả người Lục Yên Chi đột nhiên lóe ánh hào quang bảy màu, nàng ta khó khăn lắc đầu, ra hiệu mình không sao, khó khăn đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Dương Bách Xuyên.

Sau đó nàng ta thở phì phò nói: "Ta có khả năng mà."

Lục Yên Chi có thể chất Ách Nan đại thành, hiện tại là tu vi Độ Kiếp kỳ, nàng ta nói có thể thì hắn là có thể làm được, Dương Bách Xuyên không lo lắng nữa.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn thú Ngũ Hành phía sau. Tình hình của nó không tệ, lực Ngũ Hành vận chuyển khắp người, ánh sáng lấp lóe, từng bước đi theo.

Đá Đả Tiên đang bay lơ lửng thì đột nhiên bị trọng lực đè xuống đất, phát ra một tiếng "bộp". Nó kêu la oai oái: "Ui cha, đá chết mất thôi! Nơi quái quỷ gì mà trọng lực lớn như vậy, còn nặng hơn mình!"

Dương Bách Xuyên thấy đá Đả Tiên tuy kêu la oai oái, nhưng ngay sau đó nó liền lăn trên mặt đất, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn đá Đả Tiên lăn trên mặt đất, Dương Bách Xuyên buồn cười nhưng bị trọng lực tác động nên không cười nổi. Hắn và Lục Yên Chi tiến về phía trước từng bước một.

Mỗi bước nặng tựa vạn quân.

Dương Bách Xuyên dùng Càn Khôn Nhãn quan sát. Còn cách cửa đại điện chân chính mấy trăm mét nữa, ít nhất cũng phải ba trăm mét.


Hắn cười khổ trong lòng. Nếu biết trước thì hắn sẽ không vội vàng như vậy, để rồi ăn hành thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK