Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công bằng mà nói, cô quả thật rất thích anh, vậy nên khi ông cằn nhằn đưa ra đề nghị đó, cô không phản đối, thậm chí còn vui vẻ, nhưng nếu ở tình huống bình thường, Dương Bách Xuyên tiếp tục ở trên đảo, anh vẫn mất trí nhớ, có thể sẽ ở trên đảo cả đời, vậy thì người nhà của anh sẽ rất lo lắng…

Nguyên Tranh biết rõ điều này, nhưng lúc trước cô ích kỷ muốn kết hôn với anh, chẳng khác nào khiến cho người nhà anh sốt ruột.

Lúc này, đối mặt với hai người vợ của chồng mình, Nguyên Tranh rất căng thẳng.

“Em gái, mau đứng dậy đi, em làm cái gì vậy.” Âu Dương Ngọc Thanh và chị Mai một trái một phải gần như quỳ xuống đỡ Nguyên Tranh dậy.

“Hai chị, là do em ích kỷ, nhận lỗi là đương nhiên, em không nên ích kỷ giữ anh ấy ở lại trên đảo, khiến cho mọi người lo lắng, em…” Vừa nói, nước mắt như muốn rơi xuống.

“Em nghĩ nhiều rồi, nếu như Vân Tử đã nói hết thì em cũng biết đấy, bọn chị không lo cho anh ấy đâu, ngược lại phải cảm ơn hai chị em đã cứu anh ấy, em còn đang mang thai, mau mau ngồi xuống, đứng để động tới đứa bé, sau này chúng ta là người một nhà rồi…”

“Đúng vậy, em gái Nguyên Tranh đừng suy nghĩ nhiều, nếu Vân Tử dám bắt nạt, bọn chị sẽ làm chủ cho em…”

Dương Bách Xuyên thấy chị Mai và Âu Dương Ngọc Thanh đã đỡ Nguyên Tranh rồi xuống, còn trò chuyện làm sắc mặt thấp thỏm của Nguyên Tranh tốt hơn nhiều, hắn biết chuyện kế tiếp, Âu Dương Ngọc Thanh, chị Mai và Ruth sẽ giải quyết.

“A Bảo, qua đây với anh…”

Dương Bách Xuyên nhìn Nguyên Bảo đang tò mò mọi thứ rồi đi tới trước sảnh.

Nguyên Bảo có thiên phú tu chân, Dương Bách Xuyên chuẩn bị xây dựng nền tảng cho thằng bé, sau này để A Bảo bắt đầu tu chân, đương nhiên hắn đã nghĩ ra người sẽ dẫn dắt A Bảo.

Hơn nữa, trong lòng hắn tự có tính toán cho chị em Nguyên Tranh.

Nhưng trước tiên là phải để bọn họ tu chân.

Trong đại sảnh, con trai Dương Tinh Phó và con gái Âu Dượng Nhạc, cha mẹ cũng đang ở đây, Ngô Nam cũng chưa rời đi.

Dương Bách Xuyên kéo Nguyên Bào đi vào.

Cha, thiên phú của Nguyên Bảo không tệ, sau này nền tảng tu luyện của Nguyên Bảo giao cho cha dạy nhé.” Dương Bách Xuyên trực tiếp giao Nguyên Bảo cho cha Dương Quốc Trung, đường đường là tu sĩ Hợp Thể, chỉ dạy Nguyên Bảo tu chân chỉ là chuyện nhỏ.

“Được.” Dương Quốc Trung cười nói: “A Bảo, đi, ông nội dẫn cháu đi xem Vân Môn Động Thiên.” Dương Quốc Trung cười rồi đứng dậy, dẫn Nguyên Bảo rời khỏi đây.

Lúc này, Đoan Mộc Uyển Nhi lại gần, nhỏ giọng nói: “Con trai, các vợ của con không đánh nhau à?”

Dương Bách Xuyên nghe mẹ mình nói vậy thì dở khóc dở cười, hắn cố ý nói: “Mẹ, mẹ mà còn không vào xem thì cháu của mẹ sẽ gặp nguy hiểm đấy…”

“Vèo…”

Dương Bách Xuyên trợn mắt, ngay sau đó mẹ hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, Dương Tinh Phó nói: “Cha, đã bàn giao gần xong tập đoàn Vân Kỳ rồi, nhưng chú Ngô Nam còn có chuyện muốn nói, chú ấy vẫn luôn đợi cha trở về.”

Việc giao lại tập đoàn cho quốc gia, Dương Bách Xuyên đã dặn dò con trai Dương Tinh Phó tìm Ngô Nam bàn bạc, chuyện này đã được thỏa thuận, hơn nữa cho dù là Vân Môn thì Dương Bách Xuyên cũng có thể để Ngô Nam can thiệp, hiện tại nghe con trai nói vậy, hắn nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Dương Bách Xuyên nhìn về phía Ngô Nam.

Ngô Nam cười khổ đáp: “Ý của cậu đã được phía trên tán thành, cậu có thể giao ra Vân Kỳ, để lực lượng Vân Môn đóng góp cho nhà nước, đây là làm việc tốt mà không cầu lợi nhuận, nhưng bọn họ cũng lo ngại, Vân Kỳ của cậu là một quái vật khổng lồ.

Nếu như các cậu đi hết Vân Kỳ và Vân Môn không có người trấn thủ, họ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hy vọng cậu có thể chọn ra một người kế thừa, như vậy thì sẽ có lợi cho cả Vân Môn và quốc gia.”

Dương Bách Xuyên nghe đối phương nói vấn đề này mà không phải chuyện khác, do hắn nghĩ nhiều rồi, nhưng hắn lắc đầu nói: “Tinh Nhi và người nhà của tôi đều sẽ rời đi, không còn ai để kế thừa cả!”

Ngô Nam cười gian trá: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, không phải có sẵn rồi sao, hơn nữa dù sao Vân Môn và Vân Kỳ đều là tâm huyết của cậu, thế nên tôi nghĩ cậu nên cân nhắc kỹ, để lại một người thừa kế, cậu thấy sao?”

Vừa nói Ngô Nam vừa nhìn vào bên trong.

Dương Bách Xuyên sững sờ, lập tức hiểu được ý của Ngô Nam.

“Chuyện này…?” Dương Bách Xuyên có chút lúng túng.

Lúc này Dương Tinh Phó lại gần nhỏ giọng nói: “Cha, con thấy chú ý này của chú Ngô không tệ, hay là để cho em trai chưa ra đời ở lại, Vân Môn thì dễ giải quyết rồi, nhưng lúc trước tập đoàn Vân Kỳ là tâm huyết của chú Lưu, nếu giao tất cả ra ngoài, nếu sau này đúng như chú Ngô nói, tập đoàn Vân Kỳ bị đàn áp rồi sụp đổ, lúc đó cha cũng không tiện ăn nói với chú Lưu, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK