Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần điện Xa Thi giống bãi tha ma âm u đáng sợ, cũng rất vắng vẻ, nhưng loại vắng vẻ này không giống thế giới Tịnh Thủy của hậu duệ Thủy Thần.

Còn khác ở đâu, nhất thời Dương Bách Xuyên không nói ra được.

Nhưng nghi vấn này nhanh chóng có đáp án.

"Oa!"

Một âm thanh giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.

Dương Bách Xuyên, Phong Tiên và tiểu Phượng Hoàng bỗng ngẩng đầu nhìn, một con quạ đen trên cành cây khô vừa kêu oa oa vừa bay nhào về phía ba người họ.

Con quạ này khác quạ bình thường, hình thể rất lớn, đôi cánh giang rộng hơn một mét, to như chim ưng.

Nó bay nhào xuống mang theo âm phong cường đại, cách rất xa vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên và Phong Tiên, tiểu Phượng Hoàng đã có phòng bị. Sau lần đầu tiên hợp tác, giữa bọn họ đã có sự ăn ý.

Dương Bách Xuyên vung kiếm chém.

"Oa!"

Ầm!

Trong tiếng kêu thảm thiết, máu tươi rơi xuống, lông chim bay lả tả.

Con quạ có vẻ hừng hực khí thế này lập tức đổ máu.

Phong Tiên và tiểu Phượng Hoàng tuy không ra tay nhưng vẫn phòng bị.

Dương Bách Xuyên phóng tầm mắt quan sát, con quạ này rơi xuống một gò đất, hay gọi là nấm mộ thì thích hợp hơn.

Máu quạ ngấm vào mộ hoang...

Sau đó bùn đất nổ tung.

Thế rồi cả mặt đất bắt đầu rung chuyển...

Ầm ầm...

Dường như sâu trong lòng đất có tiếng sấm vang lên.

Nấm mộ hoang thứ nhất ngấm máu quạ dường như mở ra huyết tế nào đó, từng nấm mộ hoang trong cả thế giới lần lượt nổ tung, tạo thành phản ứng dây chuyền...

"Mọi người đứng sát lại gần nhau!" Dương Bách Xuyên nói một câu với sắc mặt nặng nề.

Sau đó, hắn và Phong Tiên cùng tiểu Phượng Hoàng dựa lưng vào nhau thành hình chữ phẩm.

"San Hồng, kết giới lửa." Dương Bách Xuyên nói với tiểu Phượng Hoàng. Có vẻ như âm vật xuất thế, phòng ngự tốt nhất là lửa Phượng Hoàng của tiểu Phượng Hoàng, tạm thời có thể cho ba người một vùng an toàn.

"Vâng, ca ca." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu đáp, hai tay khua khoắng, ngọn lửa đỏ thẫm hình thành, bao bọc lấy ba người.

Lúc này mặt đất vẫn rung chuyển...

Từng nấm mộ hoang vẫn tiếp tục nổ tung, như thể có thứ gì đó sắp chui ra. Trước tầm mắt ba người là vô số gò đất dày đặc nổ tung...

Dương Bách Xuyên không biết những gò đất đủ mọi kích cỡ này có phải là mộ hoang thật hay không, sau khi nổ sẽ xuất hiện thứ gì.

Dù sao ai cũng sợ hãi những điều chưa biết.

Hắn không kìm được bèn hỏi sư phụ Vân Thiên Tà trong đầu: "Sư phụ ơi, rốt cuộc Xa Thi Thần là thế nào? Những gò đất này có phải mộ hoang không? Bên trong sẽ xuất hiện thứ gì?"

Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của sư phụ vang lên trong đầu: "Xa Thi, nghe tên ắt có liên quan đến thi (xác chết), cho nên những gò đất đủ mọi kích cỡ này rõ ràng là mộ hoang.

Về phần Xa Thi Thần, rất lâu về trước vi sư từng nghe sư nương của con nói về chúng. Xa Thi Thần sinh ra ở nơi âm u như bãi tha ma, hấp thu lực lượng cực âm trong thiên địa mà ra đời, lấy âm vật làm thức ăn, thao túng tất cả mọi vật âm thi bạch cốt.

Xa Thi Thần thích thu thập xương cốt và dẫn hồn của những sinh linh kỳ lạ, dùng để xây dựng hang ổ của mình. Đây là nguyên nhân vì sao các con thấy có nhiều gò đất đủ mọi kích cỡ như vậy, thật ra đó chính là từng nấm mộ hoang. Nói cách khác, nơi này là đại trận tạo thành từ mộ hoang.

Thanh Xà mái thao túng âm thi, Thanh Xà trống thao túng âm linh. Chúng phối hợp với nhau, đa số âm vật trên thế gian đều phải thần phục, rút lui. Vì vậy thằng nhóc con phải xốc dậy tinh thần, đừng để bị ám hại. Tất nhiên Xa Thi Thần xuất hiện ở đây không phải đời thứ nhất, mà là hậu duệ không biết cách bao nhiêu đời rồi, không cần thiết phải e dè quá, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không lật thuyền trong mương."

Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên biết chuyện này cần phải thận trọng chút.

Thủ đoạn có thể thao túng âm thi, thao túng âm hồn rất hiếm gặp, lại thêm hoàn cảnh âm u ở đây, rõ ràng đây là sân nhà người ta, không khéo lại rơi vào kết cục lật thuyền trong mương.

Dương Bách Xuyên dặn dò Phong Tiên và tiểu Phượng Hoàng phải cẩn thận, cũng dặn con chồn trên vai ở yên đó, hắn không muốn con chồn xông bừa ra ngoài.

Đôi lúc con chồn thật sự nông nổi, đương nhiên phần lớn thời gian là nó xông ra lúc hắn gặp nguy hiểm. Thậm chí lúc nhìn thấy thứ gì khiến nó hứng thú, nó cũng cũng xông ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK