Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lão ta có nhanh cũng không nhanh bằng huyết quang của bùa Long Lân cuốn tới.

"Á... Chết tiệt..."

Tiếng hét thảm thiết và tiếng chửi rủa của Nguyên Thần Huyễn vang lên trong huyết quang.

Dương Bách Xuyên chấn động tinh thần. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy lão già chết tiệt Nguyên Thần Huyễn thoát ra khỏi huyết quang, nhưng chiến giáp đã vỡ tan tành, nhếch nhác không kém Phong m Dương, cơ thể lảo đảo, ngã lăn ra đất.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn té ngã trên mặt đất, trong lòng hắn mừng như điên, xem ra bây giờ hai lão bất tử đều đã bị trọng thương, tuy là không chết nhưng thương thế rất nặng, đây chính là cơ hội của hắn.

Cơ hội để giết chết hai lão bất tử.

Phong Âm Dương đang ngồi thiền chữa thương ở đằng xa, mà Nguyên Thần Huyễn cũng đang ở trạng thái lật thuyền trong mương, đây chính là cơ hội ngàn năm mà ông trời đưa tới cho Dương Bách Xuyên.

Lúc Dương Bách Xuyên nhìn Thẩm Dạ ở bên kia thì phát hiện Thẩm Dạ đã trở thành một cái thây khô, hẳn là toàn bộ sức mạnh của ông ta đã bị bùa Long Lân hút cạn.

Trước tiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ, hai mắt như có ngọn lửa hừng hực, lập tức nói với Chồn nhỏ: “Chồn nhỏ mau đi lấy bùa Long Lân về đây. ”

“Chít chít…”

Chồn nhỏ liên tục gật đầu, vèo một cái đã bay ra ngoài.

Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị xuất thủ thì một cảnh tượng mà hắn không thể lường trước bất ngờ xảy ra.

“Grừ…”

Là báo Phi Văn nhảy lên nhào về phía Phong Âm Dương đang ngồi thiền trị thương.

Cảnh tượng này làm cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, sau đó hắn lập tức mừng rỡ, lại dừng lại.

Báo Phi Văn ra tay là chuyện ngoài dự liệu, nhưng ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ.

Đối với báo Phi Văn bất kể là Thẩm Dạ hay Nguyên Thần Huyễn, Phong Âm Dương đều là kẻ xâm phạm xông vào lãnh thổ của nó, là kẻ địch muốn cướp quả Hoa Linh Hai Hạt.

Lúc này nó nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn, Phong Âm Dương và Thẩm Dạ cùng nhau lưỡng bại câu thương, báo Phi Văn nắm lấy cơ hội nhanh chóng xuất thủ.

Nhìn thấy cảnh tượng này Dương Bách Xuyên đã biết báo Phi Văn cũng có trí tuệ của yêu thú.

Mắt thấy việc này sắp thành công hắn vô cùng vui vẻ, lại trốn sau gốc đại thụ, chờ cho báo Phi Văn và hai lão bất tử liều mạng lưỡng bại câu thương lần thứ hai, đến lúc đó hắn lại đi ra làm ngư ông chân chính.

Không chỉ có thể chém giết hai lão bất tử, quan trọng là còn có thể thu được quả Hoa Linh Hai Hạt, còn có một tấm bùa Long Lân sang tay, ngẫm lại trong lòng đều là vui vẻ.

Nhưng lúc nãy Chồn nhỏ xông ra ngoài, không biết lúc này có thể thành công lấy bùa Long Lân về hay không?

“Nghiệt súc…”

Phong Âm Dương cảm nhận được báo Phi Văn tập kích, trong lúc nguyền rủa đã lăn một vòng, vội vàng tránh né.

“Khụ khụ khụ…”

Phong Âm Dương trong lúc tránh né đã ho ra máu từng đợt, trong tay lão ta xuất hiện một cây pháp khí roi dài quất tới báo Phi Văn.

“Bốp…”

“Gào gào…”

Công kích của Phong Âm Dươngg khiến báo Phi Văn gầm lên giận dữ né tránh, thân pháp của nó linh hoạt trong nháy mắt lại vọt tới trước người Phong Âm Dương, đột nhiên chộp tới.

Phong Âm Dương bị bùa Long Lân của Thẩm Dạ gây trọng thương vẫn chưa kịp khôi phục, lại bị báo Phi Văn công kích nên tức giận gào thét, nhưng lão ta đâu còn cách nào khác, thân pháp của con yêu thú này linh động vô cùng, đối phó với nó lão ta có áp lực rất lớn.

Báo Phi Văn đột nhiên nhào tới, Phong Âm Dương không kịp tránh thoát, lão ta giơ tay lên chưởng một chưởng mạnh mẽ nghênh đón.

“Ầm…”

“Gào…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK