Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình cảm nhớ nhung mấy trăm năm chợt vỡ oà vào giây phút này, Âu Dương Ngọc Thanh khóc rồi…

Cô ấy nhào vào trong lòng Dương Bách Xuyên.

“Xin lỗi… Xin lỗi…”

Cô ấy tràn đầy áy náy.

Năm đó bởi vì con gái Nhạc Nhạc, cô ấy lựa chọn ở lại Địa Cầu, từ chối đến Sơn Hải Giới với Dương Bách Xuyên, điều này là không công bằng với người yêu và vợ chồng.

Đương nhiên đây là suy nghĩ của bản thân Âu Dương Ngọc Thanh.

Là vợ, cô ấy biết bản thân chắc chắn là không làm tròn bổn phận như các chị em khác, nhưng mà là mẹ thì cũng cần có trách nhiệm với con cái.

Cho nên cô ấy đã xin lỗi Dương Bách Xuyên.

“Đồ ngốc… người nên nói xin lỗi là anh.” Dương Bách Xuyên lau nước mắt của Âu Dương Ngọc Thanh, an ủi cô ấy, tất nhiên hắn cũng hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy.

“Em…” Âu Dương Ngọc Thanh tràn đầy áy náy.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mấy trăm năm nay là anh nợ ba mẹ con em, nếu em còn tự trách thì anh không còn mặt mũi nào nữa rồi…” Dương Bách Xuyên mỉm cười, ngắt lời Âu Dương Ngọc Thanh.

Hắn biết rõ ý nghĩ ở lại của Âu Dương Ngọc Thanh năm đó, đây là quyết định chính xác.

Hơn nữa sau khi bọn họ rời đi, Âu Dương Ngọc Thanh còn sinh thêm một đứa con trai cho hắn, có thể tưởng tượng mấy trăm năm nay một mình cô ấy dạy dỗ các con vất vả cỡ nào.

Thật sự phải nói xin lỗi, thì cũng là Dương Bách Xuyên nợ Âu Dương Ngọc Thanh.

Cho dù hai người không gặp mấy trăm năm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình yêu sâu đậm trong mắt của đối phương…

“Em… Ư…”

Âu Dương Ngọc Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Dương mỗ hôn.

Bóng dáng chợt lóe, hai người đã biến mất tại chỗ.

Vào giây phút này, toàn bộ tình cảm nhớ nhung mấy trăm năm đều hóa thành một nụ hôn…

Hôm sau, mặt trời lên cao, Dương mỗ trần truồng thức giấc.

Trên giường đã không thấy Âu Dương Ngọc Thanh đâu, giày vò cả đêm, lời muốn nói và sự áy náy mấy trăm năm đều tiêu tan.

Sau khi thức dậy tắm rửa, Dương mỗ đến tiền sảnh.

Phòng bếp có mùi thơm bay tới, hắn nghe thấy tiếng bụng sục sôi, cho dù với tu vi hiện giờ, hắn đã không cần ăn uống gì nhưng vẫn cảm thấy đói.

Tính ra rất lâu rồi hắn cũng chưa được ăn một bữa cơm, nhất là cơm canh của quê nhà.

Nhìn phòng ăn quen thuộc, Dương Bách Xuyên nhớ lại bóng dáng bận rộn ở phòng bếp của bà nội năm đó, mỗi lần hắn về nhà đều sẽ có một bàn đầy thức ăn đợi hắn.

“Con trai dậy rồi à… Đợi lát ăn cơm, bọn mẹ sắp xong rồi.”

Đoan Mộc Uyển Nhi bước ra từ phòng bếp, trong tay bê một đĩa thức ăn, mặt tràn đầy hạnh phúc cười nói.

Giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng ấm áp. Hồi nhỏ có bao nhiêu ngày đêm, hắn và em gái Dương San San đều mơ sau khi tan học sẽ có mẹ và bà nội bận rộn ở phòng bếp, làm một bàn thức ăn đợi anh em bọn họ tan học trở về…

Chỉ là…

Bây giờ mẹ đã trở về, nhưng người lại thay đổi.

Bà nội không còn nữa, người trong phòng bếp đổi thành Đoan Mộc Uyển Nhi và Âu Dương Ngọc Thanh.

Dù rằng bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Được…”

Hắn đáp lại, nhìn về phía phòng bếp, đúng lúc Âu Dương Ngọc Thanh đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, mặt cô ấy đỏ bừng, lườm Dương Bách Xuyên.

Có thể nhìn ra lúc này tâm trạng cô ấy rất tốt.

Một đêm tương tư, hai người đã nói rất nhiều, tất cả tâm tư có tốt có xấu đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại hạnh phúc tràn đầy.

Cho dù trôi qua mấy trăm năm, nhưng dung nhan của Âu Dương Ngọc Thanh vẫn không thay đổi, tu chân khiến cô ấy giữ nguyên ở cái tuổi hấp dẫn năm đó, cũng ngày càng có sức hút của phụ nữ hơn.

Mấy trăm năm tu luyện, tu vi của Âu Dương Ngọc Thanh mới khó khăn bước vào Phân Thần cảnh sơ kỳ.

Hôm qua lúc gặp cha mẹ, cha mẹ đều là tu vi Hợp Thể cảnh đỉnh phong, không cần hỏi cũng biết đại trận bên ngoài Vân Môn chính là hai người liên thủ bố trí.

Ở Tu Chân Giới, tu vi này đúng là rất chậm.

Nhưng mà ở Địa Cầu, đột phá Kim Đan còn khó khăn, chứ đừng nói đến Nguyên Anh, Xuất Khiếu hay Phân Thần cảnh.

Âu Dương Ngọc Thanh có thể bước vào Phân Thần cảnh đã là tu luyện vô cùng tốt rồi, chắc bên trong còn có công lao của La Phù Động Thiên. Năm đó, hắn để La Phù Động Thiên ở lại Vân Môn quê nhà, chính là muốn giữ lại phần nền móng này.

Chỉ có ở trong môi trường tràn đầy linh khí trời đất như La Phù Động Thiên, bọn họ mới có thể thăng cấp tu vi, nếu không sẽ vô cùng khó.

Còn vấn đề tiểu thiên kiếp của cảnh giới Kim Đan, lúc trước ở Địa Cầu mà độ tiểu thiên kiếp đều khó khăn chồng chất, bây giờ Dương Bách Xuyên tin chắc là cha mẹ đã nghĩ được cách.

Hôm qua xung quanh xuất hiện khoảng ba mươi khí tức, có khí tức Kim Đan và vài khí tức Nguyên Anh, xem ra đây đều là công lao của cha mẹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK