Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám tù nhân Dương Bách Xuyên bị đuổi thẳng lên xe ngựa, sau đó được ra khỏi thành.

Người áp trận chính là Tóc Thắt Bím, gã cưỡi trên yêu thú, Dương Bách Xuyên nghe một tù nhân bên cạnh nói đó là Xích Diễm Hùng Sư, là một loại thú cưỡi hiếm có có thực lực Kim Đan.

Ngoại trừ Tóc Thắt Bím là cao thủ Kim Đan Kỳ sơ kỳ ra thì còn có một đội binh lính hai mươi người đi theo, đều là người của phủ thành chủ.

Đám Dương Bách Xuyên không biết bọn họ sẽ bị đưa đi làm việc gì, có rất nhiều người đều không quen biết nhau, trên đường đi lúc nói chuyện trên trời dưới đất mới biết thật ra rất nhiều người là bị bắt tới từ những châu khác, hoặc là một vài người ở ngoài châu phạm tội ở thành Chiêu Dao nên trực tiếp bị bắt, sau đó sẽ bị đưa tới hầm mỏ thuộc địa phận thành Chiêu Dao đào quặng.

Nói trắng ra những người bị bắt là một số người không tên không tuổi không có bối cảnh, người thật sự có thân phận có bối cảnh thì thành Chiêu Dao thật sự không dám bắt tới đào quặng.

Dù sao so với châu Nam Sơn ánh sáng mười vạn dặm thì thành Chiêu Dao có thể được xem là thành nhỏ một phương, mà sở dĩ thành Chiêu Dao có hầm mỏ cũng dám bắt người đào quặng như thế cũng là vì thành chủ của thành Chiêu Dao - u Dương Hải Đường là người của m Dương Tông - một trong ba đại tông môn của châu Nam Sơn.

Chung quy ở Sơn Hải Giới thì môn phái tu chân là một thế lực lớn.

Xe ngựa, hay nói cách khác là xe chở tù nhân một đường dưới sự điều khiển của yêu mã chạy rất nhanh, nhưng lại xốc nảy vô cùng, tổng cộng hai mươi tám tù nhân chưa đến ba mươi người chen chút trong ba chiếc xe tù, xem như chịu nhiều đau khổ.

Phần lớn mọi người có tu vi Trúc Cơ, cả đám đều bị phong ấn tu vi, không ai nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi vì bọn họ biết có trốn cũng trốn không thoát.

Một ngày sau, cuối cùng xe chở tù nhân cũng dừng lại, đã đến nơi.

Binh sĩ cầm pháp khí trong tay mở cửa xe chở tù nhân giống như chăn gia súc, đuổi tất cả mọi người xuống xe.

Pháp khí là roi da, tu vi của mọi người đều đã bị phong ấn, chịu một roi toàn thân đều đau rát.

Trước mắt hiện lên một ngọn núi khổng lồ, cũng có thể nhìn thấy doanh địa được xây dựng, nhiều đội binh sĩ đi tới đi lui tuần tra.

Từ xa đã có một vài người chạy ra đón.

"Tam tướng quân!" Một gã thanh niên mặc áo giáp bạc đi tới hành lễ với Tóc Thắt Bím.

"Hầm mỏ có chuyện gì không?" Tóc Thắt Bím được gọi là tam tướng quân nhảy xuống ngựa hỏi.

"Ngoại trừ việc ba thợ mỏ chết thì tất cả đều bình thường." Tướng quân trẻ tuổi trả lời.

"Chết thì chết thôi, lần này ta mang về hai mươi bảy người, ngươi phải gia tăng tốc độ khai thác, trong khoảng thời gian này phủ thành chủ đã có lời phàn nàn tốc độ khai thác của hầm mỏ của chúng ta chậm rồi đấy!" Tóc Thắt Bím nói.

"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Tướng quân trẻ tuổi khom người.

"Đi đi, đưa những tiện chủng này tới nơi khai thác mỏ ngay."

...

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy hai người nói chuyện thì trong lòng rét lạnh từng cơn, rất rõ ràng là mạng người ở đây trong mắt Tóc Thắt Bím rất hèn mọn.

Kỳ thật cái câu "chết thì chết thôi" của Tóc Thắt Bím nói vô cùng ngả ngớn, khiến rất nhiều người đều mặt mày trắng bệch.

Hơn nữa cả đoạn đường bọn họ chạy tới như điên, ít nhất đi năm trăm dặm, trời đã tối rồi, vừa đến đã đi xuống, cho dù là gia súc cũng không bị khinh thường như vậy.

Chẳng bao lâu Tóc Thắt Bím đã bỏ đi, tên tướng quân trẻ tuổi kia tiếp quản đám người Dương Bách Xuyên.

Chỉ thấy tướng quân trẻ tuổi nhìn hai mươi bảy tù nhân Dương Bách Xuyên nói: "Ta là Kim Bất Hoài, các ngươi có thể gọi ta là Kim tướng quân. Ngọn núi lớn mà các ngươi thấy chính là hầm mỏ, tất nhiên là mỏ linh thạch, có ba mươi sáu hầm mỏ, các người có thể thoải mái lựa chọn tiến vào hầm mỏ nào.

Nhưng yêu cầu của ta chỉ có một, đó là linh thạch đào được mỗi ngày phải nộp lên trên ít nhất một viên, sau đó các ngươi mới có thể đổi lấy một bữa cơm, nộp lên trên ba viên chính là ba bữa cơm, sau đó các ngươi hãy nghỉ ngơi nửa ngày.

Hay nói cách khác là mỗi ngày mỗi người phải nộp ít nhất một viên mới có cơm ăn, ba viên thì có thể nghỉ ngơi, đào được càng nhiều linh thạch thì thời gian các ngươi nghỉ ngơi và ăn cơm càng nhiều. Ngược lại... hừ hừ, một ngày không đào được một viên thì không có cơm ăn, ba ngày liên tục không đào được một viên thì thật xin lỗi, Kim gia gia sẽ tặng cho các ngươi một trận roi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK