Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên nói xong, nữ tử quay lưng về phía bọn họ trong đình nghỉ mát bỗng cười khanh khách, đồng thời xoay người lại.

"Ha ha ha, tiểu đệ đệ đúng là người thẳng thắn, nhưng tỷ tỷ không phải hai kẻ lỗ mãng Thủy Thần và Xa Thi Thần chỉ biết chém giết. So với bọn họ, tỷ tỷ thích văn nhã hơn..."

Nói đến đây, nữ tử cũng tức là Thần Đế Giang thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: "Hay là vậy đi, tỷ tỷ có nhiệm vụ trên người, là một sợi thần hồn mà nương nương để lại, cũng chỉ nhận lệnh mà thôi. Bất kể thế nào, quá trình vẫn phải đi.

Tỷ tỷ không thích công việc thô lỗ này, chuẩn bị biểu diễn một ca khúc. Nếu các ngươi có thể nghe hết ca khúc của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ tự động hóa thành thần châu, như vậy có được không?"

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt. Hắn cứ ngỡ phải ra tay, nhưng không ngờ nữ tử này lại nói như vậy.

Khiến hắn và mấy người Phong Tiên cảm thấy bất ngờ.

Nghe một ca khúc mà thôi, hình như không khó nhỉ?

Nhìn nữ tử mặt như hoa đào, eo như nước như rắn, Dương Bách Xuyên biết nàng ta chính là thần hộ pháp thứ ba Thần Đế Giang.

Mặc dù nàng ta không tự giới thiệu gia môn, nhưng lời nói đã ngầm thừa nhận nàng ta là thần hộ pháp thứ ba.

Nói đúng ra nàng ta là một sợi thần hồn mà chân thân để lại biến thành, cũng có thể nói là một phân thân giống như Thủy Thần và Xa Thi Thần.

Cả ba đều tuân theo mệnh lệnh của Cửu Vĩ Yêu Tiên tức sư nương nhà mình, trấn thủ nơi này mà thôi.

Vấn đề hiện tại rất đơn giản, chỉ cần nghe một ca khúc của nàng ta là có thể khiến Thần Đế Giang hóa thành thần châu.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên và Phong Tiên đều biết chắc chắn ca khúc đó không dễ nghe, nhưng so với liều mạng chém giết thì Dương Bách Xuyên chấp nhận cách thức văn nhã này.

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: "Vậy thì chúng ta muốn nghe thử."

"Ha ha ha..." Thần Đế Giang phất tay áo che nửa gương mặt, tiếng nói xen lẫn tiếng cười cuốn hút vang lên: "Được! Tỷ tỷ đã ở nơi này lâu như vậy, giọng ca tự nhiên cũng bị bỏ phí, khó có được các ngươi chịu nghe, yên tâm đi, tỷ tỷ nhất định sẽ chăm chú gảy đàn, đảm bảo các ngươi sẽ hài lòng."

"Xin rửa tai lắng nghe."

Dương Bách Xuyên híp mắt, mỉm cười đáp.

Áo bào của Thần Đế Giang lay động, nàng ta lại ngồi xuống, nhưng lần này ngồi quay mặt về phía bọn họ. Thần Đế Giang cười khanh khách nhìn mấy người họ, sau đó hai tay đặt lên đàn cổ.

"Tinh..."

Hai bàn tay của Thần Đế Giang đặt trên đàn cổ khẽ động, tức thì đàn cổ phát ra một tiếng tinh.

Nhưng chỉ như vậy thôi mà đã khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy tim đập mạnh, toàn thân bủn rủn, ngồi sụp xuống đất.

Tiểu Phượng Hoàng và Phong Tiên đều kêu rên, cũng xụi lơ trên đất.

"Đây là âm thanh khiến đạo tâm hỗn loạn. Vân đệ đệ, mọi người phải bảo vệ tâm thần, củng cố máu trong cơ thể, nếu không đạo tâm sẽ hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, tim nổ tung. Ma âm của yêu nữ này thật lợi hại..."

Phong Tiên nói với sắc mặt tái nhợt, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu đối kháng.

"Tang... Tinh tinh tinh... Boong boong boong... Keng keng keng..."

Tiếp đó, đủ mọi âm thanh được gảy ra từ cây đàn cổ của Thần Đế Giang.

Mà lúc này, máu và chân nguyên trong cơ thể mấy người Dương Bách Xuyên đều trôi theo tiếng đàn cổ.

Nhất là trái tim đập thình thịch thình thịch.

Thậm chí khi Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại để đối kháng với tiếng đàn cổ, hắn trông thấy cảnh tượng núi thây biển máu.

Như thể tiến vào chiến trường Tu La.

Lúc này hắn mới nhận ra e là ngay từ đầu mấy người họ đã trúng bẫy rồi.

Hiện tại không chỉ có ma âm, mà còn có ảo cảnh Tu La, cộng thêm tiếng đàn cổ vang lên, cơ thể bọn họ bắt đầu bủn rủn. Điều này chứng tỏ hoàn cảnh ngay từ khi bọn họ tiến vào đã có vấn đề.

Ngẫm lại hương hoa mà bọn họ ngửi thấy lúc trước, chẳng phải rất có vấn đề sao?

Nhưng bây giờ tất cả đã muộn rồi.

Ván cờ của Thần Đế Giang đã mở ra, bọn họ đã nhập cuộc, đành chịu thôi.

Việc duy nhất có thể làm lúc này là giữ vững tâm thần đối kháng.

Nguy hiểm đến từ hai phía.

Một là theo ma âm nhập ảo cảnh Tu La, bên trong giết chóc la liệt, thiên nhân giao chiến, sớm muộn gì đạo tâm cũng suy sụp, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì đạp tâm sụp đổ, một thân tu vi hóa thành hư vô.

Hai là theo tiết tấu tiếng đàn cổ của Thần Đế Giang, máu trong cơ thể và nhịp tim đều tăng tốc, nếu tiếp tục như vậy thì không chừng trái tim sẽ nổ tung như lời Phong Tiên nói, cũng khó thoát nạn.

Yêu nữ này thật độc ác!

Vậy mà bảo đấu pháp kiểu văn nhã, cmn đây mới là thủ đoạn tàn nhẫn nhất!

Biết vậy thì ngay từ đầu hắn nên tấn công Thần Đế Giang, phá hủy cây đàn cổ của nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội gảy đàn.

Giờ thì hay rồi, tiểu Phượng Hoàng và Phong Tiên bên cạnh đều mặt mày tái nhợt, cả con chồn cũng rơi khỏi vai hắn, co quắp dưới đất.

Lúc này tất cả mọi người đều đã trúng chiêu, muốn đánh trả cũng không có sức lực.

Phải làm sao đây?

Dương Bách Xuyên hơi hoảng loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK