Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên chưa từng cân nhắc tới chuyện công dụng ẩn thân của Thất Thải Bảo Y mạnh tới cỡ nào, hay đúng hơn là sẽ có hiệu quả ra sao khi đối đầu với những bậc cao thủ như Thần Phượng bà bà. Nhưng bây giờ, nghe ông già giải thích xong, hắn bỗng nhận ra mình đã đánh giá thấp nó.

Có điều, trong lòng hắn vẫn chưa tin hẳn: “Ông già à, công dụng của Thất Thải Bảo Y thật sự ghê gớm tới vậy sao?”

Vân Thiên Tà trả lời: “Có lẽ không khủng bố tới vậy, nhưng chắc chắn tốt hơn những gì con nghĩ nhiều. Thế này đi, con bảo tiểu Phượng Hoàng châm lửa, còn con thì âm thầm kích phát khả năng ẩn thân của Thất Thải Bảo Y rồi tấn công, tới lúc đó ắt sẽ đạt được mục đích thôi.”

Dương Bách Xuyên ngẫm ngợi vài giây, cảm thấy cũng có lý, nếu chỉ cần kích phát công dụng của Thất Thải Bảo Y là có thể dễ dàng giải quyết được một cao thủ cấp Lục chuyển, vậy thì cao thủ Lục chuyển có hơi rẻ mặt rồi, hay nói chính xác hơn là tu vi cỡ đó chẳng có giá trị gì sất.

Nhưng nếu có lửa thần do tiểu Phượng Hoàng phun ra, vậy sẽ tạo được tác dụng gây nhiễu loạn tầm nhìn. Lửa thần của tiểu Phượng Hoàng có khả năng đe doạ Thần Phượng bà bà, nhưng chỉ giới hạn trong hai chữ đe doạ, chứ không đồng nghĩa với việc có thể giết chết bà ta.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần tiểu Phượng Hoàng kiềm chân được bà ta là quá đủ cho hắn rồi. Với công dụng ẩn thân của Thất Thải Bảo Y, cộng thêm có ông già bảo kê, hắn tin chắc muốn giải quyết Thần Phượng bà bà hoàn toàn không thành vấn đề.

Có điều, lúc này, Thần Phượng bà bà lại không vội ra tay với hắn, trái lại quay sang phía Phong Tiên, dò hỏi: “Tiền bối Phong Tiên này, tiền bối đứng về phía Dương Bách Xuyên thật hả?” Giọng Thần Phượng bà bà cực kỳ lạnh, mặt mày cũng tối đen như mực.

Phong Tiên lại cất giọng vui đùa: “Nếu đúng thì sao? Chẳng lẽ ngươi tính giết luôn bổn tiên?”

Thần Phượng bà bà nghe Phong Tiên nói vậy, sát khí tức khắc dần tràn nơi đáy mắt: “Được lắm, được lắm, nếu thế thì đừng trách sao bà đây vô tình, tuy ngươi là Phong Tiên, nhưng đừng tưởng bà đây không biết gì về thực lực thật sự của ngươi. Khả năng của ngươi thế nào, bà đây có thể cảm nhận được đấy, nhìn chung thì cũng tầm bà đây thôi, cùng lắm là nhỉnh hơn chút đỉnh.

Nhưng hiện tại, nơi các ngươi đang đứng là Tiểu Yêu Giới, là địa bàn của tộc Thần Phượng bọn ta. Với cả tộc Thần Phượng chính là một trong bốn gia tộc sở hữu huyết mạch của tứ đại thần thú ở Tiểu Yêu Giới, có giết ngươi cũng không phải chuyện gì to tát.

Thế nên nếu ngươi đã vô tình, vậy cũng đừng trách sao bà đây vô nghĩa, hôm nay mấy người đừng mơ đến chuyện sống sót rời khỏi đây…”

Lúc Thần Phượng bà bà nói tới đây, hơi thở đến từ cao thủ của tộc Thần Phượng lập tức gia tăng, hướng mắt nhìn chằm chằm Thần Phượng bà bà.

Cứ như thể, chỉ cần Thần Phượng bà bà ra lệnh là họ sẽ lập tức xông lên tấn công.

Những cao thủ tộc Thần Phượng này phải tầm hơn mười người, và thấp nhất cũng phải tam chuyển đổ lên. Cụ thể hơn, có ba người tứ chuyển, một người ngũ chuyển, còn tam chuyển thì khoảng chín người.

Tổng cộng là mười ba cao thủ, số lượng này thật sự không hề ít, nếu hợp lại hoàn toàn có thể đẩy một lục chuyển vào hiểm cảnh.

Mà ngoài mặt, thực lực của Phong Tiên mới chỉ khôi phục tới ngũ chuyển, đương nhiên với những yêu tiên này, ta không thể dùng cảnh giới để đánh giá thực lực của họ, vì không một ai biết được trong tay họ có bao nhiêu con bài chưa lật cả.

Có điều với Thần Phượng bà bà mà nói, từng này là đủ rồi.

Tuy còn hơi kiêng dè, nhưng bà ta tin rằng bản thân đủ năng lực để đối chọi với Dương Bách Xuyên và Phong Tiên trở mặt.

Chẳng qua, trong lòng Thần Phượng bà bà đã có suy tính khác. Sau khi trò chuyện xong, bà ta lập tức ra lệnh cho mười ba cao thủ tộc Thần Phượng: “Bao vây Phong Tiên vây khốn.”

“Cẩn tuân mệnh lệnh của bà bà”

Mười ba cao thủ tộc Thần Phượng đồng thanh hô vang, xen lẫn bên trong là vài tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Lý do là vì các cao thủ tộc Thần Phượng cũng không hẳn muốn đấu một trận sinh tử với Phong Tiên, thế nên vừa nghe thấy Thần Phượng bà bà chỉ ra lệnh bao vây chứ không phải liều chết xông lên tiêu diệt Phong Tiên, tâm trạng của họ lập tức thoải mái hơn hẳn.

Sau đó, Thần Phượng bà bà hướng mắt về phía Dương Bách Xuyên: “Giao bảo vật của tộc ta ra đây, ta sẽ rủ lòng thương mà cho ngươi chết toàn thây.”

Từ giây phút này trở đi, Thần Phượng bà bà xem như chính thức trở mặt với Dương Bách Xuyên.

“Ha ha, muốn đánh thì cứ xông lên, đứng đó nói nhảm làm gì, ai cho chứ ông đây tuyệt đối không để bà được chết toàn thây đâu.” Dương Bách Xuyên giận dỗi chửi xéo.

“Muốn chết…” Vừa dứt lời, Thần Phượng bà bà lập tức hành động, bật người tấn công Dương Bách Xuyên. Toàn thân bà ta phóng ra một luồng yêu khí dày đặc, che trời lấp đất, cuồn cuộn đổ ập về phía Dương Bách Xuyên.

“San Hồng, phun lửa…” Dương Bách Xuyên hét lớn với tiểu Phượng Hoàng.

“Chíp…”

Kế đó, tiểu Phượng Hoàng khẽ hót vang như đang đáp lại. Có lẽ vì biết Thần Phượng bà bà rất lợi hại, thế nên sau khi hưởng ứng hắn, tiểu Phượng Hoàng dứt khoát khôi phục nguyên hình thành Phượng Hoàng, sau đó cả người bùng lên ngọn lửa hừng hực, mãnh liệt lao nhanh như bay về phía Thần Phượng bà bà.

Cũng lúc này, Dương Bách Xuyên vẫn bình tĩnh híp mắt nhìn Thần Phượng bà bà tung chiêu đánh về phía mình, không thèm cử động dù chỉ vài phân.

Khoé miệng Thần Phượng bà bà khẽ nhếch, thấy Dương Bách Xuyên chẳng có phản ứng gì thì cười khẩy, mắng: “Ếch ngồi đáy giếng, mở to mắt ra nhìn xem ngươi sẽ chết thế nào đi.”

Sức mạnh to lớn của bà ta đổ dồn về phía lòng bàn tay, sau đó bất ngờ chụp thẳng xuống đầu Dương Bách Xuyên, khoảnh khắc chỉ còn cách Dương Bách Xuyên tầm ba thước, ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng lại ập tới, chắn ngang trước người Dương Bách Xuyên, rồi tấn công trực diện Thần Phượng bà bà.

Sau khi cảm nhận được uy lực tới từ ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng, Thần Phượng bà bà lập tức biến sắc, không còn cách nào khác ngoài gác chuyện đánh hắn qua một bên, chuyên tâm đối phó với ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng. Bà ta quắc mắt nhìn Dương Bách Xuyên đầy âm trầm, cảm thấy hơi tiếc, chỉ xíu nữa thôi là có thể đánh ngã Dương Bách Xuyên, thế mà đúng lúc này, tiểu Phượng Hoàng lại ra tay.

Tính ra bà ta cũng là một cap thủ chơi đùa với lửa, thế nên không hề sợ lửa. Nhưng nếu bàn về chuyện điều khiển lửa thì Phượng Hoàng còn cao tay hơn, thậm chí có thể sánh ngang với các lão tổ tông của gia tộc bà ta. Thần Phượng bà bà biết ngọn lửa của mình hoàn toàn không phải đối thủ của tiểu Phượng Hoàng.

Bà ta nhìn Dương Bách Xuyên chằm chằm một lúc lâu mới chịu dời mắt, định dùng tay còn lại để đối đầu trực diện với ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK