Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, cô trở về trước, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta cùng trở về Vân Môn.” Dương Bách Xuyên biết tình huống của Lục Tuyết Hi, cô ta không thích thế tục rườm rà, cũng không miễn cưỡng.

Lục Tuyết Hi buông tạp chí trong tay rồi cùng ra cửa với đám người Dương Bách Xuyên.

Sau khi xuống dưới lầu, Lưu Tích Kỳ sắp xếp tài xế đưa Lục Tuyết Hi về biệt thự.

Nhưng mà, trước khi đi đột nhiên Lục Tuyết Hi nói với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, tôi có vài câu muốn nói với ngài.”

Lúc này mọi người đều biết hai người muốn nói chuyện riêng, ai nấy đều lên xe chờ.

Dương Bách Xuyên còn buồn bực, hôm nay Lục Tuyết Hi cứ cho anh một cảm giác rất kỳ lạ, chẳng lẽ là sau khi Trúc Cơ, tu vi tăng lên, tính cách của cô ta cũng phát sinh biến hóa, dù sao hôm nay cũng có thể nhìn thấy cô ta, vẻ mặt lãnh đạm này, cơ thể này chắc chắn là cô ta, mà không phải là cô em gái Lục Vũ Thư.

Vốn dĩ lúc trước khi Dương Bách Xuyên đến văn phòng của Lưu Tích Kỳ đã thấy tu vi của cô ta đã Trúc Cơ kỳ, còn muốn nói một câu chúc mừng, lúc ấy trong lòng cũng kích động vui vẻ, Vân Môn lại có thêm một cao thủ Trúc Cơ, nhưng Lục Tuyết Hi vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, y cũng không hỏi thêm.

Lúc này lại muốn chuyện riêng với anh?

Trái tim của người phụ nữ đúng là như mò kim đáy bể~

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ ở trong lòng.

“Hình như chuyến đi lần này của Độc Cô Vô Tình có tâm sự, tốt nhất là ngài nên quan tâm một chút, đừng để trong não nghĩ mỗi ngày một cô, làm như thế sẽ vô tình xây lên một bức tường với cô ấy, tuy rằng lần này lúc đi cô ấya không nói, nhưng tôi nhìn ra được tâm tư của cô ấy rất nặng, ghen tỵ không dám nói. Đê tiện ~”

Lục Tuyết Hi nói xong, trực tiếp lên xe rời đi.

Để lại Dương Bách Xuyên đang trưng ra vẻ mặt ngây ngốc ở đấy, đây có thể xem như là bị Lục Tuyết Hi dạy dỗ một trận.

Chờ đến Lục Tuyết Hi ngồi lên xe đã rời đi, Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, hồi nhớ lại một câu cuối cùng của cô ta, hình như cô ta mắng anh?

Nói là đê tiện, chứ không phải tạm biệt.

“Cô Lục đã cũng coi như là người thân, ông đây sao có thể so đo với cô ta chứ.” Dương mỗ lẩm bẩm.

Nhưng mà nghĩ lại chuyện cô ta nói là Độc Cô Vô Tình có tâm sự, chuyện này, anh vẫn để ở trong lòng, là phụ nữ của mình sao lại có thể không quan tâm.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Độc Cô Vô Tình, nhưng là trạng thái tắt máy, liền cúp điện thoại, chuẩn bị ngày mai lại gọi tới hỏi thử, nếu Vô Tình thật sự có việc, đương nhiên anh sẽ đi theo giải quyết.

Mặt khác anh còn nhớ tới, trước kia có hứa hẹn với Độc Cô Vô Tình, muốn đi cùng với cô đến chỗ cha mẹ cô đã mất tích xem thử.

Bây giờ nghĩ lại, anh không làm tốt, vẫn luôn bận rộn cái này không có thời gian nên cũng quên chuyện này, trong lòng quyết định, không thể về quê thăm bà nội rồi mới đến Ba Thục tìm Độc Cô Vô Tình được, hoàn thành hứa hẹn với cô, đối với Độc Cô Vô Tình, trong lòng Dương Bách Xuyên rất để ý, sự giúp đỡ của người phụ này này đối với anh là nhiều nhất.

Gọi điện cho Độc Cô Vô Tình không được, nghĩ lại sau đó Dương Bách Xuyên lại gọi cho Lâm Hoan, gọi cô ra ngoài ăn cơm, đã lâu không gặp cô.

Sau khi điện thoại gọi, Lâm Hoan rất vui mừng, sau khi tán gẫu vài câu khiến cho cô nói không ngừng, mấy ngày cuối năm trong nhà có rất nhiều khách đến thăm, cô phải giúp mẹ nấu cơm.

Tuy rằng tiếc nuối, nhưng Lâm Hoan cũng đồng ý ba ngày tháng giêng ba ngày vừa qua sẽ tới tìm anh.

Sau khi hai người tán gẫu vài câu, cúp điện thoại, lúc này Dương Bách Xuyên mới lên xe.

Năm người và hai chiếc xe, đều là xe chuyên dụng của Lưu Tích Kỳ, có tài xế chuyên nghiệp.

Dương Bách Xuyên vừa mở cửa xe nhìn thấy tình huống bên trong lại ngây người một chút, vốn dĩ anh nghĩ rằng sẽ ngồi cùng một chiếc xe với Bộ Thanh Mai, vậy mà không nghĩ tới Trương Thiến và Bộ Thanh Mai ngồi cùng một chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK