Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này Dương Bách Xuyên nghe thấy một tiếng hét thảm.

Lực lượng của hai người chiếu sáng toàn bộ không gian.

Dương Bách Xuyên đột nhiên phát hiện chính mình bị một lực lượng cường đại va mạnh vào người, thân thể bay ngược ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Ngay sau đó một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, quanh cảnh xung quanh thay đổi.

Thế giới vốn u tĩnh bắt đầu sáng lên.

Chờ Dương Bách Xuyên tỉnh lại, lại phát hiện cả đại sảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Thế giới đen tối biến mất, mặt gương dưới chân cũng biến mất, trở lại bộ dáng cũ.

Một người vô cùng cao lớn và đại điện hiện lên trước mắt hắn.

Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn biết pháp lực của hậu duệ Thủy Thần đã bị phá.

Đại điện đá cẩm thạch trắng khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Mặc dù hắn bị lực lượng cường đại lan đến nhưng không bị thương quá nặng, lau vết máu khóe miệng, đứng dậy đi về phía trước.

Cách hắn trăm mét, hậu duệ Thủy Thần xảy ra biến hóa.

Ngoại hình vẫn tám đầu tám đuôi như cũ, nhưng lúc này nhìn có vẻ uể oải, ánh sáng lam nhạt vô cùng ảm đạm, Dương Bách Xuyên biết thứ này bị thương rất nặng.

Nhếch miệng cười: “Thủy Thần? Ha hả, hiện tại đến lượt ta tiễn ngươi lên đường.”

Nói xong Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long đi về phía hậu duệ Thủy Thần, tiểu Phượng Hoàng và Ong Tiên cũng đến gần.

Bọn họ phát hiện hơi thở trên người hậu duệ Thủy Thần đã vô cùng suy yếu, ba người thở phào nhẹ nhõm,

“Đừng… Đừng giết ta, ta nguyện ý dâng lên bảo vật.”

Dương Bách Xuyên và Ong Tiên hơi ngạc nhiên, không ngờ thứ này lại nhận thua nhanh như vậy, còn muốn dâng lên bảo vật.

“Nói đi, rốt cuộc ngươi là yêu quái gì? Tại sao phải giả thần giả quỷ, giả mạo Thủy Thần?” Dương Bách Xuyên chỉ kiếm hỏi hắn ta.

Hậu duệ Thủy Thần nói: “Thật ra tiểu yêu là một giọt tinh huyết từ trên người Thủy Thần, tương đương một phân thân của Thủy Thần, ở lại nơi này để chờ người có duyên theo lệnh nương nương…”

Dương Bách Xuyên nghĩ thầm: “Qủa nhiên đúng như lời sư phụ nói, thứ này là một phân thân.”

Nghe vậy Dương Bách Xuyên hỏi: “Có phải lệnh của Cửu Vĩ Yêu Đế không? Còn có người có duyên gì, nói rõ ràng.”

Hậu duệ Thủy Thần nói: “Là Cửu Vĩ nương nương, hơn vạn năm trước nương nương rời đi, làm Thủy Thần chân chính để lại một giọt tinh huyết, chính là tiểu yêu sau khi được điểm hóa, nói là sau này sẽ có người có duyên đến tiên phủ, sau đó dặn tiểu yêu hóa ra châu bản thể giao cho người có duyên, hai vị kia cũng vậy.

Một người là Xa Thi Thần, một người là Thần Đế Giang, hai người bọn họ tương tự như ta, nhưng tiền đề là các ngươi đánh bại bọn họ mới được, chỉ có đánh bại chúng ta mới có thể đạt được hạt châu tinh huyết, sau đó dựa vào tinh huyết chây mở ra điện Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ nương nương để lại đồ vật cho người có duyên ở trong điên, không có tinh huyết châu của ba người chúng ta, hoặc nói không đánh bại được ba hộ pháp chúng ta sẽ không vào được điện Thiên Hồ, không chiếm được đồ của nương nương…”

Sau khi hậu duệ Thủy Thần nói xong, Dương Bách Xuyên thấy tương tự như những gì Ong Tiên kể, nhưng là ba pháp thần bảo vệ, hiện tại biến thành trạng thái phân thân.

Quan trọng hơn sư nương nhà mình cố ý dặn dò chờ người có duyên đến.

Người có duyên này là ai?

Ong Tiên và Dương Bách Xuyên vô cùng kích động.

Đúng lúc này, sau khi hậu duệ Thủy Thần nói xong, cả người lóe lên hóa thành một hạt châu to bằng hạch đào, lơ lửng trước mắt Dương Bách Xuyên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK