Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau tiếng quát ấy, phi kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu bản tôn của nàng bộc phát bạch quang chói mắt như mặt trời nhỏ, gió lớn nổi lên.

Trong nháy mắt hóa thành một thanh kiếm khổng lồ cao hơn ba mươi trượng, đột nhiên chém xuống cành cây gai đang chắn phía trước.

“Ầm~”

Một tiếng động long trời lở đất vang lên.

Trong tầm mắt Dương Bách Xuyên, cành cây gai dài hơn mười mét đột nhiên hoá thành tro tàn dưới một kiếm này của Thương Vũ Tình.

Một khoảng cách dài khoảng chừng trăm mét, chiều rộng chừng ba mươi mét, sâu khoảng ba đến năm mét xuất hiện.

Khoảng cách này là do kiếm của Thương Vũ Tình chém ra.

Tầm nhìn phía trước như mới được khai phá, không còn cành gai nào chắn đường nữa.

Ngay sau đó, phi kiếm cực lớn của Thương Vũ Tình loé lên quang mang rồi lập tức thu nhỏ lại sau đó thoáng cái đã tiến vào thân thể nàng, năm phân thân cũng chợt hoá thành năm đạo lưu quang rồi tiến vào bản thể của nàng.

Ngay lập tức, hai người sải bước lao ra khỏi khu vực rừng cây gai.

Đến bên ngoài thì dừng lại, chồn nhỏ cũng hóa thành một bóng dáng kim sắc rồi rơi vào trong lòng Dương Bách Xuyên.

Thế nhưng lúc này Dương Bách Xuyên lại nhìn chằm chằm Thương Vũ Tình, trong lòng cảm giác mình đã già quá rồi.

“Tổ sư thúc, người… Sao người cứ nhìn chằm chằm vào con thế?” Thương Vũ Tình bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, cũng không khỏi đỏ mặt.

Dương mỗ lại buồn bực nói: “Tình nha đầu, ngươi có thủ đoạn phân thân Ngũ Hành như thế, tại sao không thi triển ra sớm hơn chứ? Thi triển sớm hơn một chút thì cứ hai kiếm như thế là chúng ta thoát ra được ngay rồi, có biết tổ sư thúc ta lãng phí bao nhiêu chân khí không hả?”

Dương Bách Xuyên oán giận đến nỗi mặt tối sầm lại.

Hắn luôn cảm thấy mình đã bị nha đầu này đùa giỡn.

Lúc này, vẻ mặt Thương Vũ Tình vô tội nói: “Tổ sư thúc, con... con... con cứ tưởng người rất lợi hại cho nên con mới không sử dụng phân thân Ngũ Hành.”

Giờ khắc này, Dương Bách Xuyên thực sự rất muốn hộc máu.

Nha đầu này đúng là ngây thơ quá, hay là...

“Ngươi... Quên đi, tóm lại có thể đi ra là tốt rồi.” Dương Bách Xuyên không muốn nói chuyện dư thừa với nha đầu này, hắn sợ sẽ bị nội thương.

Nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Ngươi biết rõ tu vi của tổ sư thúc này mới là cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, trong khi con nhóc ngươi là cảnh giới Phân Thần hậu kỳ, lại còn có năm phân thân, vậy mà ngươi không chịu ra tay, suýt thì làm ta mệt chết.

Tình cảnh nguy hiểm được giải trừ, Dương Bách Xuyên đặt mông ngồi bệt xuống đất, sau đó vươn một tay xách con chồn trong ngực mình lên, hung dữ nhìn nó. Tất cả là tại đứa tham ăn này!

"Chít chít chít!"

Thấy tên họ Dương nào đó lộ vẻ bất thiện, con chồn vội vàng kêu chít chít chít lấy lòng, đôi mắt mở to đầy vô tội.

Làm cho Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, không nỡ trừng phạt nó, nhưng vẫn cảnh cáo: "Nơi này là Tu Chân Giới, không phải Sơn Hải Giới nhỏ bé. Từng cành cây ngọn cỏ ở Tu Chân Giới đều có thể lấy mạng đấy. Trong thời gian tới, không có lệnh của ta thì không cho phép ngươi gây rối. Lần này chúng ta sắp ra khỏi rừng bụi gai, vậy mà cái tên tham ăn nhà ngươi lại động vào đồ của người ta, suýt chút nữa thì ta mệt chết rồi. Sau này ngươi không được tự ý hành động nữa biết chưa?"

"Chít chít chít!" Con chồn đáng thương kêu chít chít, gật đầu lia lịa tỏ ý sẽ nghe lời.

Sau đó, tên họ Dương nào đó thả nó xuống đất, xòe tay ra với nó: "Giao ra đây."

"Chít... chít chít..." Con chồn lùi về sau, lắc đầu nguầy nguậy.

"Ngươi..." Dương Bách Xuyên trừng mắt.

Lúc này Thương Vũ Tình thấy Dương Bách Xuyên hung dữ với con chồn, nàng không kìm được lên tiếng: "Tổ sư thúc, người bảo con chồn giao cái gì vậy? Con cảm thấy nó rất căng thẳng, người đừng hung dữ với nó."

Dương Bách Xuyên cười khổ: "Con không hiểu con chồn rồi. Nó có thiên phú tầm bảo, còn là đứa trời sinh tham ăn. Lúc nãy nó gây họa lớn như vậy, đi đào quả gai nhà người ta, đó chắc chắn là đồ tốt. Nó có yêu cầu rất cao đấy, trái cây tầm thường nó chẳng thèm đâu.


Loại quả mà nó bất chấp nguy hiểm đi đào chắc chắn sẽ không tệ. Trước đó nó tiếp tục chuồn đi nhất định là lại đi đào quả gai. Con chồn có thiên phú dị bẩm, trong bụng có càn khôn, chắc chắn có trữ đồ. Ta mệt chết đi sống lại lâu như vậy, đứa tham ăn này lại đi theo phía sau chiếm hời, ta phải tìm nó đòi mấy quả gai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK