Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc Dương Bách Xuyên trở nên trống rỗng, không phải lý do nào khác, là bởi vì hắn nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của nữ nhân trước mặt mà khiếp sợ.

Hắn dám nói hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến nghẹt thở như vậy.

Nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, nàng búi tóc kiểu vọng tiên cửu hoàn, đỉnh đầu cắm một cây trâm vạn niên Cát Khánh, tay cầm một cây quạt trúc bằng lụa tơ tằm mạ vàng, nàng mặc một bộ cẩm sam màu đỏ anh đào, chân mang một đôi giày gấm hoa văn hình đám mây…

Từ đầu tới chân đều mang một khí chất cao quý.

Quan trọng nhất là, sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy đôi mắt của nàng thì trong nháy mắt hồn phách như bị câu đi mất, hắn có một loại cảm giác như nguyên thần cũng không nhịn được mà muốn xuất ra ngoài.

Hắn cũng đâu phải chưa từng thấy mỹ nhân, mấy người vợ của hắn có ai là không xinh đẹp.

Nhưng nữ tử trước mặt lại mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác.

Vừa nhìn đã bị câu mất hồn, mị hoặc, quyến rũ…Ngôn từ cũng không thể nào diễn tả được hết vẻ đẹp của nàng, mặt khác lại khiến cho người ta không dám khinh nhờn, giống như chỉ cần nhìn thêm một ánh mắt cũng là phạm tội.

Cả buổi đầu óc hắn đều trống rỗng.

Lúc này, hắn nghe nữ tử kia nói: “Hơn vạn năm rồi, ngươi đúng là cái đồ không có lương tâm…”

Giọng nói nghẹn ngào, có chút quyến rũ lại mang theo vài phần đáng thương, Dương Bách Xuyên nghe xong trái tim như muốn tan vỡ.

Nguyên thần cũng bắt đầu đung đưa.

Lúc này, may mà Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên, ý thức của hắn đã trở thành người đứng xem.

Cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ tu vi của hắn sẽ biến thành hư vô trước mặt nữ tử này.

Cùng lúc, hắn biết lão đầu đã chiếm lấy cơ thể hắn.

Đầu óc đột nhiên sáng bừng.

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu rõ, lúc trước hậu duệ Thủy Thần đã nói người có duyên với điện Thiên Hồ, không phải hắn, không phải tiểu Phượng Hoàng, cũng không phải Phong Tiên và Chồn Nhi.

Mà là…lão đầu nhà mình – Vân Thiên Tà.

Đoán đúng rồi.

Tuy bất ngờ, nhưng lại rất hợp lý.

Nơi này là tiên phủ Cửu Vĩ, cũng chính là tiên phủ của sư mẫu nhà mình.

Sư nương Cửu Vĩ Yêu Đế, chờ người hữu duyên thật ra chính là chờ lão đầu.

Sư phụ và sư nương, chuyện này rất bình thường.

Nghe ý thì dường như sư nương Cửu Vĩ Yêu Đế từ hơn vạn năm trước đã tính được lão đầu trở về, hoặc nói đúng hơn là người đệ tử này về tiên phủ Cửu Vĩ.

Đúng là quá thần kỳ?

Sau khi ý thức của hắn trở thành người quan sát, không còn bị sư nương ảnh hưởng, cuối cùng tư duy cũng khôi phục lại bình thường và đã có thể suy nghĩ.

Nhưng lúc này hắn chuẩn bị xem, nghe thử lão đầu và sư nương đang nói gì?

Hắn chính là người thích nghe chuyện bát quái!

Người vợ đầu tiên của lão đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp sư nương, vừa lên sàn đã là cấp bậc Cửu Vĩ Yêu Đế, đúng là trâu bò.

Nhưng trong thâm tâm, Dương Bách Xuyên cũng không quá thoải mái, vì sao sư nương lại phải cần ba hộ pháp tới bảo vệ, cho hắn một vấn đề khó như vậy, chẳng khác nào cuộc chiến sinh tử.

Đương nhiên ba thần hộ pháp này đều là cơ thể phân thần, là thần hồn, nếu là thực thể thì hắn sẽ sớm toi đời rồi.

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, lão đầu từ trước tới giờ gặp phải chuyện gì đều rất bình tĩnh nhưng lúc này cơ thể lại đang run rẩy, ông nhìn nữ tử trước mặt run giọng nói: “Thiên Cơ ~”

Thiên Cơ?

Dương Bách Xuyên nghe cái tên mà lão đầu gọi, rất khí phách cũng rất đặc biệt, rõ ràng là tên của sư nương Cửu Vĩ Yêu Đế.

“Nàng chịu khổ rồi.” Lão đầu nói tiếp rồi bước lên nắm lấy tay của bà.

Nhưng…

Ngay sau đó, hai tay của lão đầu xuyên qua cơ thể của sư nương Thiên Cơ.

“Ta chỉ để lại một sợi thần hồn, không phải bản thể.”

Sau đó, hắn nghe sư nương nói.

Chẳng trách.

Dương Bách Xuyên lẳng lặng quan sát.

“Bà…” Giờ phút này, hình tượng luôn vô cùng khí phách của lão đầu sụp đổ, khi đối mặt với sư nương, ông lại vô cùng dịu dàng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nên lời.

Thật sự đã đạp đổ hình tượng trong lòng Dương Bách Xuyên, hóa ra lão đầu cũng có một mặt anh hùng, dịu dàng như vậy.

“Cái đồ khốn kiếp, năm đó ta tùy hứng tranh cãi với ông mà ông không tới tìm ta…” Thiên Cơ mang theo oán giận, nhưng trong lời nói không che giấu được tình yêu với Vân Thiên Tà.

“Ai…không phải, không phải, chuyện năm đó rất phức tạp, ta bị mấy lão già nhìn chằm chằm, kẻ thù gièm pha, làm sao dám tới tìm bà?” Sau đó ta cũng từng nghĩ tới việc tìm bà nhưng không ngờ bị người ta tính toán nên mới trở thành bộ dáng như bây giờ, nếu không gặp được tên tiểu tử này, thu hắn làm đệ tử thì sợ cả đời này ta sẽ không bao giờ gặp được bà nữa…” Vân Thiên Tà than thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK