Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể làm được cũng coi như trả ân tình cho Lê Nặc.

Dù sao nói đi nói lại, từ khi quen biết Lê Nặc đến giờ, hắn có ấn tượng không tồi về bà ấy.

Lê Nặc nghe vậy, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Thật ra rất đơn giản, phát huy thiên phú của con chồn này -- tầm bảo.”

“Tầm bảo?” Dương Bách Xuyên nghi hoặc chờ Lê Nặc nói tiếp, nếu không nói rõ hắn sẽ không làm.

“Đúng vậy, tầm bảo, là như này, trăm năm trước lúc núi La Phù mở ra, ta có được một cuốn da thú. Bên trên ghi lại đạo cung La Phù chân chính, chỉ tiếc ta chỉ có thể tìm được ngọn núi, nhưng lại không tìm được lối vào, mà chồn Tầm Bảo của đệ có thiên phú dị bẩm, có lẽ có thể tìm được lối vào đạo cung La Phù.

Có lẽ đệ còn không biết, mặc dù nơi này là núi La Phù, có rất nhiều di tích tu chân, nhưng lại không phải là trung tâm La Phù chân chính, trung tâm La Phì chân chính chính là đạo cung La Phù. Ta đã tìm kiếm vô số năm, đáng tiếc không tìm thấy bất cứ dấu vết nào, dần dần mọi người cho rằng đạo cung La Phù đã biến mất, hoặc không tồn tại, hoặc coi nhưng di tích bên ngoài kia là đạo cung La Phù.

Nếu không có được tấm da thú kia, ta cũng giống như những người khác, nhưng sau khi có được tấm da thú làm ta biết được đạo cung La Phù nằm ở một không gian khác của núi La Phù. Trên da thú đã ghi lại rất rõ ràng tất cả về đạo cung La Phù chân chính.

Sau đó ta đi tìm, trăm năm trước đã từng đi tìm, tìm đến gần được ngọn núi kia. Dựa theo ghi chép của da thú, đạo cung La Phù nằm ở trong ngọn núi kia, hoặc nói cách khác ngọn núi kia chính là lối vào, nếu ngọn núi kia tồn tại, vậy đạo cung La Phù cũng tồn tại.

Dựa theo ghi chép, đạo cung La Phù chân chính là một động phủ của một cường giả tên là đạo quân La Phù, sau khi tu thành đại đạo đã rời khỏi Sơn Hải Giới đi đến thế giới khác…

Trong đạo cung La Phù có vô số linh dược, đan dược tạo hóa, có rất nhiều bí thuật thần thông, không thể nghi ngờ, đạo cung La Phù chính là một bảo khố. Đệ cũng biết tu luyện càng đến hậu kỳ thì càng gian nan, ta dừng lại rất lâu ở Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong rồi, nếu không đột phá được, cơ năng của thân thể sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó cho dù Nguyên Anh không tắt, cũng sẽ là một kiếp nạn lớn, vì vậy ra muốn đột phá bình cảnh.

Đạo cung La Phù chính là cơ hội của ta, hơn nữa cũng là cơ hội của đệ, tỷ tỷ không phải người ích kỷ, bây giờ ta đang mời đệ cùng tìm kiếm đạo cung La Phù. Nếu lấy được bất cứ thiên tài địa bảo gì ở bên trong, ta thề sẽ không thiếu đệ nửa phần. Hiện tại đệ cũng là Kim Đan đại viên mãn, bước tiếp theo sẽ là Nguyên Anh, chắc chắn sẽ cần một lượng lớn linh đan bảo dược.

Vì vậy đối với ta hay đệ, đây chính là cơ duyên. Chỉ cần đệ có thể để chồn nhỏ tìm được lối vào đạo cung La Phù, sau khi tiến vào đệ không cần làm gì cả, tỷ tỷ đều tính công cho đệ, đệ xem vậy có được không?” Cuối cùng Lê Nặc cũng nói xong, sau đó dùng ánh mắt chờ đợi nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, chờ đợi Dương Bách Xuyên cho bà một câu trả lời.

Nói thật nếu đạo cung La Phù gì đó mà Lê Nặc nói là thật, Dương Bách Xuyên cũng rất động tâm. Quả thật giống như những gì Lê Nặc nói, tu luyện càng đến hậu kỳ càng gian nan, lượng linh khí cần sẽ rất lớn, đặc biệt hắn muốn tăng tu vi lên một giai sẽ cần nhiều gấp mấy lần người khác, vô cùng khó khăn.

Nhưng hắn cũng không phải tay mơ mới vào nghề, mặc dù Lê Nặc nói rất chân thành, nhưng hắn cũng sẽ không tin hoàn toàn.

Nhưng nếu không đồng ý, chắc chắn sẽ đắc tội Lê Nặc. Chưa nói đến hắn cảm nhận được Lê Nặc không phải là Nguyên Anh trung kỳ đơn giản như vậy, hơn nữa Lê Nặc cũng có ý tốt, đối xử với hắn cũng không tệ lắm, không thể từ chối.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không yên tâm, rốt cuộc bảy tám người bên cạnh Lê Nặc đều nghe lệnh bà ấy, hắn lại một mình, luôn có cảm giác không an toàn.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cả người của Dương Bách Xuyên chân động, sau đó vui vẻ, nghe được một tiếng gầm dài: “Grào ~”

Vừa rồi còn đang suy nghĩ chính mình chỉ một thân một mình, không nghĩ đến tọa kỵ đã xuất hiện.

Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một tia chớp toàn thân tuyết trắng bay đến, không phải tọa kỵ Yêu Vương Phong Lôi biến dị Tiểu bạch của hắn thì là ai?

Chờ Tiểu Bạch bay đến gần, Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, trên lưng của Tiểu Bạch có người, đúng là - Diệp Vô Tâm.

Không nghĩ đến Tiểu Bạch tìm được Diệp Vô Tâm rồi, lại còn chở đến nơi này.

“Chủ nhân, tiểu yêu tìm được chủ mẫu đại nhân rồi, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện ngài…”

Tiểu Bạch dùng tinh thần lực nói chuyện, chính là lúc đó chính mình bị ba lão bất tử Giản Hóa Phàm bức ép đi vào hố to kết giới làm Tiểu Bạch chạy trốn. Thứ này cũng coi như có lương tâm, đi tìm Diệp Vô Tâm để cứu viện cho Dương Bách Xuyên.

Sau khi hạ xuống, sau khi Diệp Vô Tâm nhìn thấy Dương Bách Xuyên, đôi mắt sưng đỏ lập tức hồng lên, nước mắt đong đầy hốc mắt, bay xuống, nhào về phía Dương Bách Xuyên.


“Ngươi… Không sao chứ?” Diệp Vô Tâm run rẩy hỏi, sau khi Tiểu Bạch tìm được nàng, nói Dương Bách Xuyên bị ba Nguyên Anh chèn ép bức ép, linh hồn của Diệp Vô Tâm run sợ, lo lắng đuổi đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK