Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi thật sự là tới cứu người~” Dương Bách Xuyên buồn bực nói trong miệng.

“Ít nói nhảm, ngồi xổm xuống, cậu là ai chúng ta sẽ chậm rãi xác minh, còn cứu người? Người của chúng tôi nhiều như vậy chả lẽ lại không có cách nào hay sao?” Tên cảnh sát này trợn trắng mắt với Dương Bách Xuyên.

Lúc này một tên cảnh sát trung niên đi tới nói: “Tiểu Vương người này là ai?”

“Cục trưởng Cao người này có ý đồ tới gần khu phong tỏa, dáng vẻ rất khả nghi.”

Dương Bách Xuyên nghe được giọng nói có hơi quen thuộc, quay đầu nhìn, thì ra là người quen, lần trước về quê, bị bắt cóc cùng với Ninh Kha, người cuối cùng chạy tới trợ giúp Ninh Kha là người này.

Hình như gọi là Cao Văn Thái!

Cục trưởng cục Cố Đô, cũng là cấp trên trực tiếp của Ninh Kha, lần trước cứu Ninh Kha, bắt được hai tên cướp, Cao Văn Thái còn đặc biệt cảm ơn anh, hai bên lưu lại số điện thoại nói muốn cùng nhau ăn cơm.

Kết quả là lúc đấy Dương Bách Xuyên cũng chưa gặp mặt ông ta, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt.

Anh vội vàng kêu lên: “Cục trưởng Cao là tôi, chúng ta đã gặp qua, tôi là bạn của Ninh Kha tên Dương Bách Xuyên.”

Cao Văn Thái đã được thăng chức lên làm ở tỉnh, hôm nay trong lòng vô cùng không tốt, Ninh Kha là người có bối cảnh lớn, hơn nữa ông ta còn là thuộc hạ của cô ta, cũng không để cho ông ta bớt lo.

Hôm nay mấy ngày trước nhận được số liệu thống kê của cấp trên, tội phạm truy nã AAA chạy trốn đến Cố Đô, Ninh Kha lặng lẽ truy xét, kết quả điều tra được, nhưng lại bị bọn cướp bức bách, bắt cóc một gia đình, cô ta liền yêu cầu đổi con tin.

Kết quả là cô ta cũng bị bắt vào, nghĩ lại thì với bối cảnh của Ninh Kha, Cao Văn Thái liền đau đầu muốn nứt ra, nếu Ninh Kha có bị làm sao thì ông ta khó có thể thoát tội.

Chỉ có thể đàm phán vấn đề thả người với bọn cướp, nhưng bọn chúng căn bản không để ý.

Hiện tại đang giằng co, hơn nữa còn bị đài truyền hình biết được, điều này làm cho ông ta giống như Alexander, nghe được bên này Tiểu Vương rống giận, không nhịn được mà đến xem, cũng không dám xảy ra chuyện gì nữa.

Quả thật không nghĩ tới người có khả năng bị Tiểu Vương cầm súng chĩa vào mà lại biết ông ta?

Nhìn kỹ thì có hơi quen mặt, chỉ là trong đầu không có nhớ ra.

“Cậu là...?” Cao Văn Thái nhìn Dương Bách Xuyên nghi ngờ hỏi.

Dương Bách Xuyên biết ông ta có thể đã quên, suy nghĩ một chút nói: “Hơn bốn tháng trước núi Tần Lĩnh tiếp cận thôn Ba Thục, tôi cùng Ninh Kha chế phục hai tên cướp, cục trưởng Cao còn nhớ rõ không?”

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, Cao Văn Thái đột nhiên nhớ tới.

“A ~ cậu là Dương Bách Xuyên~”

“Đúng đúng đúng, chính là tôi.”

“Tiểu Vương thu súng lại, vị Dương tiên sinh này không phải người khác là bạn bè của Ninh Kha.”

Dương Bách Xuyên lúc này mới đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Vương một cái, nếu như cậu ta không phải là cảnh sát, thì chắc chắn anh sẽ đập một cái tát, với tu vi hiện tại của anh, người bình thường cầm súng, thật sự là không sợ.

“Cục trưởng Cao tôi muốn đi lên cứu người.” Dương Bách Xuyên không nói nhảm trực tiếp nói với Cao Văn Thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK