Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh Mông Điềm, thấy cơ thể đối phương hơi lảo đảo nhưng anh không để tâm.

Anh không biết là Mông Điềm cực kỳ chấn động khi trông thấy mình vui vẻ ra khỏi Thiên Môn. Dương Bách Xuyên có thể ra ngoài đã đủ chứng minh thực lực của anh.

Mông Điềm thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã nhắc nhở Dương Bách Xuyên, xem như để lại ấn tượng tốt, có lẽ bây giờ đối phương ra ngoài sẽ không làm khó hắn và đám binh tướng quỷ tu.

Thấy Dương Bách Xuyên đi tới, Mông Điềm lập tức dâng hai cuốn sách thẻ tre: "Tiền bối, đây là vãn bối viết, mời ngài xem."

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, vung tay thu vào không gian bình Càn Khôn. Anh tìm Mộng Điềm xin chữ là để thỏa mãn nguyện vọng hồi đi học mà thôi, cho nên không cần xem, đạt mục đích là được rồi.

Bây giờ việc quan trọng nhất là bảo Mông Điềm dẫn anh đi hoàng cung tìm thông đạo Sơn Hải.

Dương Bách Xuyên không phải người bảo thủ, lúc trước Mông Điềm tốt bụng nhắc nhở anh, bây giờ còn tặng chữ thỏa mãn nguyện vọng của anh, anh sẽ không ăn cháo đá bát.

Anh nhìn Mông Điềm và hỏi: "Ngươi trở thành quỷ tu, vậy ngươi có công pháp tu luyện không?" Thật ra Dương Bách Xuyên đã sớm nhìn ra Mông Điềm và quỷ tu toàn thành không tu luyện công pháp, bọn họ có tu vi hiện tại hoàn toàn là nhờ thành Đại Tần này có khí Địa Sát, tích lũy trong mấy nghìn năm qua.

Sở dĩ anh hỏi như vậy là vì muốn kết thiện duyên, không thể nói tặng liền tặng, ít nhất cũng phải khiến Mông Điềm ghi tạc trong lòng.

"Thưa tiền bối, vãn bối tự tu luyện, không có công pháp tu luyện Quỷ đạo."

"Ta lại hỏi ngươi, ngươi có muốn canh giữ ở đây suốt đời không?" Dương Bách Xuyên bị Thủy hoàng đế đâm sau lưng một nhát, bây giờ anh muốn trả lại. Anh cảm thấy đám quỷ tu Mông Điềm ở lại nơi này hoàn toàn lãng phí. Thủy hoàng đế quá ích kỷ, bắt Mông Điềm và biết bao binh tướng trấn giữ thành Đại Tần chẳng khác nào chặt đứt tương lai của bọn họ.

Không có công pháp tu luyện, chỉ hút khí m Sát theo bản năng, Mông Điềm có thể đạt được tu vi cấp bậc Nguyên Anh quả là không dễ. Ngoài ra còn có nhiều binh tướng như vậy, trong đó có người đạt cấp bậc Kim Đan, tất cả có thể chứng minh thiên phú tu luyện của bọn họ rất tốt.

Nếu bọn họ vĩnh viễn bị chôn vùi ở đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy không đáng.

Mông Điềm và các binh tướng quỷ tu này đã trở thành linh thể, nên dành cho họ một con đường rộng mở hơn.

Mà Mông Điềm và các quỷ tu này đều là binh của Thủy hoàng đế. Dương Bách Xuyên nghĩ rằng nếu như mình tặng công pháp tu luyện cho bọn họ tức là có ơn truyền dạy, gián tiếp đào góc tường của Thủy hoàng đế.

Như vậy cũng xem như trả mối thù Thủy hoàng đế không nhắc nhở anh bia thần mộ có Kỳ Lân.

Mông Điềm thoáng sửng sốt, không hiểu ý của Dương Bách Xuyên. Thật sự là hắn chưa từng nghĩ đến việc này, ánh mắt dưới mặt nạ lộ vẻ mờ mịt.

Hắn gần như là trả lời Dương Bách Xuyên theo bản năng: "Vãn bối nghe lệnh Thủy Hoàng bệ hạ trấn giữ thành Đại Tần, tất nhiên là vĩnh viễn trấn giữ ở đây."

Dương Bách Xuyên thầm trợn mắt, đúng là fan não tàn!

Nhưng anh đã quyết định hãm hại Thủy hoàng đế thì ắt có cách.

"Mông Điềm à, ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết Thủy hoàng đế bệ hạ đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi, hắn còn nhắn lại bảo các ngươi sau này tự tìm lối ra..." Tên họ Dương nào đó mở chế độ lừa gạt. Anh không trông chờ Mông Điềm sẽ tin, có thể gieo một hạt giống vào lòng đối phương đã đủ rồi. Hơn nữa anh còn tặng công pháp, anh chắc chắn rằng sau khi Mông Điềm tu luyện sẽ đưa ra lựa chọn.

Quả nhiên sau khi anh lừa gạt xong, Mông Điềm không trả lời, rõ ràng là không tin. Nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được dao động thần hồn của hắn, chứng tỏ hắn đã có suy xét, mục đích đã đạt được.

Lúc này Dương Bách Xuyên không nói nữa, cứ để cho Mông Điềm từ từ suy nghĩ vấn đề là được rồi. Anh nói sang chuyện khác: "Thủy hoàng đế nhắn lại trong hoàng cung có thông đạo Sơn Hải. Nó ở đâu? Dẫn ta tới đó." Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: "Thủy hoàng đế còn nói sau này các ngươi có thể đến Sơn Hải Giới từ thông đạo này, tuyệt đối không được vào trong thiên môn, đám quỷ tu các ngươi vào đó sẽ gặp kết cục tan thành mây khói. Các ngươi có thể đi Sơn Hải Giới, nhưng không được tiết lộ sự tồn tại của nơi này."

Dương Bách Xuyên nói đến cuối câu, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Lần này Mông Điềm không nhìn thấu, giọng điệu của Dương Bách Xuyên quá nghiêm túc làm cho hắn không phân biệt được đây có phải là lời dặn dò của Thủy hoàng đế hay không.

Lẽ nào đúng là Thủy Hoàng nhắn nhủ?

Mông Điềm nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn trả lời Dương Bách Xuyên: "Vãn bối không biết hoàng cung có thông đạo Sơn Hải, nhưng biết hoàng cung có một nơi Thủy hoàng đế cấm tự ý xông vào. Tiền bối hãy đến đó kiểm tra xem, nếu có thông đạo Sơn Hải Giới thì chắc là ở đó."

"Ở đâu?" Dương Bách Xuyên hỏi. Nghĩ cũng phải, thần hồn của Thủy hoàng đế nói chỉ có một mình ông ta biết thông đạo Sơn Hải Giới trong hoàng cung, Mông Điềm không biết cũng là bình thường.

Nhưng nếu là nơi Thủy hoàng đế cấm tự ý xông vào thì chắc hẳn là vị trí thông đạo Sơn Hải Giới.

"Thưa tiền bối, là cung Ly." Mông Điềm đáp.

"Dẫn đường đi." Giọng điệu của Dương Bách Xuyên có chút nghi ngờ. Khi đi theo Mông Điềm, anh nghĩ cung Ly có phải là hậu cung không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK