Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thế giới ý thức hải của Lâu Hải Đường, Dương Bách Xuyên dựa vào lực ý chí, cuối cùng đã hấp thụ hoàn toàn chuyển độc Băng Phách Thiên Tàm ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường đến Nguyên Thần của bản thân hắn.

Lúc này, sau khi hấp thụ chút độc Băng Phách cuối cùng trên Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, cuối cùng Dương Bách Xuyên đã buông xuống lực ý chí cắn răng kiên trì, không nhịn được phát ra tiếng thét.

“A…”

Cả quá trình hấp thụ chuyển tiếp thật ra rất nhanh, hắn chịu đựng đau đớn vượt qua giới hạn chịu đựng của Nguyên Thần, nhưng để hấp thụ độc Băng Phách Thiên Tàm ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường thành công, hắn đã cố kiên trì.

Nhưng mà sau khi hoàn thành, buông lỏng tâm thần, đã phát ra tiếng thét dài, nháy mắt mất đi ý thức, Nguyên Thần của hắn lập tức lui ra khỏi người Lâu Hải Đường, chủ động trở về ý thức hải nhục thể của hắn.

Dương Bách Xuyên hoàn toàn trúng độc, hơn nữa còn là kịch độc bồi dưỡng nghìn năm ở Nguyên Thần của Lâu Hải Đường, cộng thêm kịch độc sau khi dược lực đan Hóa Thần cửu chuyển áp chế ngược lại bị độc phản phệ, hắn mạo hiểm chuyển tiếp hết toàn bộ lên Nguyên Thần của bản thân.

Lâu Hải Đường đã được cứu, nhưng hắn lại sắp đi đời nhà ma rồi.

Nguyên Thần sắp bị độc Băng Phách Thiên Tàm phản phệ.

Sau khi trở về ý thức hải của mình, Dương Bách Xuyên đã lờ mờ nhận ra, Nguyên Thần của hắn đang lơ lửng ở ý thức hải.

Ảo ảnh của Lưỡng Nghi Thái Cực Đồ xuất hiện, Hắc Liên hiện ra, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên nằm trên Hắc Liên, chịu đựng đau khổ to lớn, khí tức Nguyên Thần càng ngày càng yếu ớt, chịu đựng sự phản phệ của độc Băng Phách Thiên Tàm.

Lúc này, Lâu Hải Đường đã mở hai mắt ra, nước mắt trong đôi mắt lăn xuống, nhìn Dương Bách Xuyên ngồi xếp bằng trước mặt, đã hoàn toàn không cảm nhận được sức sống.

Giờ phút này, hai mắt Lâu Hải Đường đỏ ngầu, lẩm bẩm tự nói: “Sư phụ, ngươi nhìn thấy không, không phải mỗi một nam nhân đều là hạng người vô tình, hắn… là có tình…”

Trong cảm nhận của Lâu Hải Đường, Dương Bách Xuyên đã chết rồi, nàng ta biết độc Băng Phách Thiên Tàm sau khi bồi dưỡng nghìn năm ở Nguyên Thần của nàng ta, cộng thêm dược lực phản phệ hôm nay đã lớn tới mức không thể tưởng tượng, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không chịu đựng nổi.

Lúc này, Lâu Hải Đường đang khóc…

Mà nàng ta không biết bây giờ trong người Dương Bách Xuyên lại xảy ra thay đổi lớn.

Trên tử phủ lưỡng nghi, đan điền của Dương Bách Xuyên, ánh sáng của mệnh tinh Thái Dương bùng lên, sau đó chuông Đông Hoàng hiện ra từ trong mệnh tinh Thái Dương, phù văn trên chuông Đông Hoàng lưu chuyển, ngay sau đó đã hóa thành một lưu quang bay vào ý thức hải của Dương Bách Xuyên.

Một chuông Đông Hoàng cổ xưa hiện ra trên Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên, hoàn toàn bao phủ Nguyên Thần của hắn ở trong.

Phù văn xuất hiện trong đan điền bay vào ý thức hải của Dương Bách Xuyên, ảo ảnh chuông Đông Hoàng được hình thành lấp lóe bao phủ trên Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên, tản ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Chuông Đông Hoàng cổ xưa bắt đầu xoay chuyển không ngừng, vào lúc này, trên Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên đã bay ra từng sợi khí đen, trong những khí đen này mang theo lốm đốm màu sắc.

Nếu như bây giờ ý thức của Dương Bách Xuyên còn tỉnh táo, thì chắc chắn sẽ nhận ra những đốm màu sắc trong khí đen này thật ra chính là độc Băng Phách Thiên Tàm.

Đúng lúc này Hắc Liên chợt lóe ô quang, nữ tử Hắc Liên hiện ra trước mặt Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên. Sau khi thấy chuông Đông Hoàng bao phủ trên Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt nàng lóe qua vẻ kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm tự nói: “Quả nhiên cảm giác của ta không sai, ngươi quả thật khác với mọi người, có mệnh tinh như vậy bảo vệ, Nguyên Thần không đáng ngại rồi.”

Dứt lời, nữ tử Hắc Liên hóa thành ô quang, lại trở về trong Hắc Liên.

Còn Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên vẫn được chuông Đông Hoàng bao phủ xoay quanh, chỉ chốc lát, khói đen và lốm đốm trên Nguyên Thần của hắn đã ít đi rất nhiều.

Lại qua một lát nữa, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, sau đó chuông Đông Hoàng biến thành ánh sáng vàng trở về mệnh tinh đan điền.

Tất cả giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

……

Trong mật thất, Lâu Hải Đường vẫn bi thương thì thầm với cơ thể của Dương Bách Xuyên, hoặc nói là thi thể, trong mắt nàng ta, Dương Bách Xuyên đã biến thành một thi thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK