Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nguyên Tranh sinh ra một đứa con, mỗi ngày Vân Môn Địa Cầu đều tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, nhất là cha mẹ Dương Bách Xuyên.

Vì điều này, Dương mỗ chuẩn bị ở lại một thời gian, đợi con trai lớn hơn rồi đi sau, đối với hắn tất nhiên có thể ở bên cạnh vợ con mới là cuộc đời.

Nhưng hết cách, hắn là tu chân giả, có quá nhiều chuyện cần hắn đi làm, giờ nói Dương mỗ gia sản khổng lồ cũng không khoa trương chút nào.

Địa Cầu có Vân Môn, Sơn Hải Giới có Vân Môn, Tu Chân Giới cũng vậy.

Có người thân, có vợ con, có anh em bạn bè, có môn đồ đệ tử, rất nhiều người đều cần hắn bảo vệ, còn có lời hứa với sư phụ, phải giúp sư phụ tạo lại thân thể Tán Tiên…

Cho nên hắn không thể ở lại Địa Cầu quá lâu.

Trong lòng hắn còn lo sau khi rời khỏi Tu Chân Giới, liệu Ma tộc có bộc phát không, có ai gây phiền phức cho Vân Môn không.

Nhưng đối với mẹ con Nguyên Tranh trước giờ chưa từng tiếp xúc với tu chân, tạm thời ở lại Địa Cầu quả thật cũng có lợi, điều Dương Bách Xuyên có thể làm chính là cố gắng ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.

Chớp mắt một năm đã trôi qua, con trai đã một tuổi, cũng mở miệng gọi tiếng mẹ đầu tiên, sau đó là gọi bà nội, ông nội, cuối cùng mới là cha. Điều này khiến Dương Bách Xuyên hơi buồn rầu, nhưng thấy cha mẹ vui vẻ, hắn cũng mỉm cười.

Trong một năm này, thực ra Nguyên Tranh và con trai thay đổi rất nhiều.

Hắn đích thân tẩy tủy cho Nguyên Tranh và con trai, xây dựng nền móng vững chắc cho bọn họ.

Nguyên Tranh đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, đây là vì cô ấy phải chăm con không có nhiều thời gian tu luyện, nếu không thiên phú của cô ấy chắc chắn không kém hơn Nguyên Bảo.

Hai chị em bọn họ đều không tệ, hoặc nói là Dương Bách Xuyên thấy bản thân tư chất tu luyện của người Địa Cầu đều rất mạnh, vượt qua tu sĩ khác của Tu Chân Giới.

Điều này rất có liên quan tới việc Địa Cầu là tổ giới, hoặc gọi là Bản Nguyên Giới Chỉ.

Con trai Dương Nguyên Thanh lại là người khiến Dương Bách Xuyên đắc ý nhất, dùng nước Sinh Mệnh tẩy tủy, cộng thêm từ nhỏ đã dùng Quỳnh Tương Ngọc dịch ong mật nuôi dưỡng có được từ hoa viên Lam Tâm, mới chỉ một tuổi đã là Tiên Thiên chi thể, giai đoạn một tuổi bước vào cấp bậc Kim Đan hậu kỳ.

Có thể nói là tiểu yêu nghiệt!

Thành tựu tương lai không thể giới hạn, Dương Bách Xuyên tin chắc điều này.

Sắp đến tết rồi, qua tết Dương Bách Xuyên sẽ chuẩn bị rời đi.

Bây giờ hắn chỉ muốn cả nhà đón tết cùng nhau thật tốt.

Sau khi sang xuân vào tháng hai âm lịch, tháng này có tết Thanh Minh là ngày lễ tế tổ lớn của Trung Quốc, truyền thống quét dọn thăm mộ tổ tiên được lưu truyền lâu đời.

Cho dù là tu chân giả, Dương Bách Xuyên cũng chưa từng quên.

Ngày hôm nay, cả nhà đến quét mộ cho bà nội, sau đó Dương Bách Xuyên hỏi Âu Dương Ngọc Thanh: “Trưởng bối mấy nhà khác đều an táng ở đâu, anh đi quét mộ cho bọn họ?”

Âu Dương Ngọc Thanh biết người Dương Bách Xuyên hỏi là trưởng bối của mấy người phụ nữ kia, thế là cô ấy nói: “Đặt ở trong thôn cũ ban đầu, Vân Môn đặc biệt xây dựng nghĩa trang, đều là người nhà mình, đương nhiên còn có một số thôn dân của thôn cũ, em đi cùng anh.”

“Được.”

Dương Bách Xuyên gật đầu rồi đi cùng Âu Dương Ngọc Thanh. Năm đó mặc dù hắn đã tu chân, nhưng lúc đó trưởng bối của mấy người phụ nữ đều đã rất lớn tuổi không hợp tu chân, Dương Bách xuyên chỉ có thể điều chỉnh thân thể của bọn họ, giúp bọn họ có thể khỏe mạnh sống lâu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một ngày chết già.

Ví dụ cha mẹ của mấy người phụ nữ Lâm Hoan, Lâm Khả, Viên Kim Phượng đều như vậy. Năm đó Dương Bách Xuyên không có năng lực khiến cha mẹ của tất cả mọi người đều bước vào tu chân, nếu không hắn sẽ giữ bà nội lại đầu tiên.

Nói cho cùng tu chân vẫn là nghịch thiên, để tất cả mọi người đều tu luyện chưa chắc đã là chuyện tốt, hắn chỉ có thể lựa chọn thuận theo tự nhiên.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ gia tộc Triệu Nam và gia tộc Độc Cô Vô Tình, bản thân gia tộc của bọn họ chính là thế gia võ cổ, lúc Dương Bách Xuyên đến Sơn Hải Giới đã dẫn người của hai nhà đi cùng.

Người khác cũng không tiện nhúng tay vào.

Mấy trăm năm trôi qua, nếu thật sự có luân hồi có lẽ những trưởng bối này đã đầu thai lâu rồi, nhưng hắn đã trở về, nên đi bái tế thì vẫn phải đi.

Nghĩa trang thôn cũ trông rất gọn gàng, rõ ràng là có người thường xuyên dọn dẹp, Dương Bách Xuyên biết là công lao của Âu Dương Ngọc Thanh. Sau khi cúng từng người xong, hắn nói với Âu Dương Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, em có lòng rồi, anh cảm ơn em thay mấy người bọn họ.”

Âu Dương Ngọc Thanh lườm Dương Bách Xuyên, nói: “Các chị em đều không ở đây, những chuyện này tất nhiên nên do em lo liệu, ai cần anh cảm ơn chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK