Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Công ty đấu giá Triệu thị có kho bảo hiểm chuyên môn cất giữ vật phẩm của khách hàng, điều kỳ lạ chính là kho bảo hiểm rất bình thường, hệ thống bảo vệ bằng tia hồng ngoại không hề bị phá hủy, nhưng tranh cổ lại không cánh mà bay.  

 

Triệu Nam điều tra nhân viên bên trong công ty, không phát hiện ai đáng nghi, cảnh sát cũng không tìm thấy manh mối giá trị nào.  

 

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ tới bạn cùng lớp Dương Lâm, từ lần trước biết được Dương Lâm là ông chủ của Hoa Đầu, anh liền xác định tin đồn nhà họ Lâm có gia thế giang hồ được lưu truyền trong trường học là sự thật.  

 

Sau khi rời công ty, Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Dương Lâm, hai người hẹn gặp nhau tại quán trà này.  

 

Đối với thân phận thật sự của Dương Lâm, Dương Bách Xuyên cũng chỉ xác định sơ sơ chứ không biết rõ cụ thể. Chẳng qua từ chuyện lần trước Dương Lâm rời đi với hai người đàn ông trung niên có vẻ như là cổ võ giả, Dương Bách Xuyên nghĩ thân phận của anh ta không đơn giản.  

 

Tranh cổ bị trộm, bên ngoài tìm không được manh mối, chỉ có thể nhờ cậy thế lực ngầm.  

 

Chắc hẳn Dương Lâm có thể trợ giúp anh.  

 

Thời gian còn bảy ngày, Dương Bách Xuyên quyết định nghĩ hết tất cả biện pháp tìm kiếm trong vòng bảy ngày này.  

 

Sau khi đi đến cửa quán trà, từ xa anh đã nhìn thấy người quen cũ: Hoa Đầu.  

 

Thấy Dương Bách Xuyên, trên mặt Hoa Đầu cố nặn ra nụ cười, vội vàng chạy tới nói: “Anh Xuyên, cậu chủ nhà em kêu em dẫn anh vào.” Bây giờ Hoa Đầu chẳng dám giở tính cậu chủ với Dương Bách Xuyên.  

 

Trước đó đắc tội Dương Bách Xuyên ở KTV, hắn ta tính gọi chỗ dựa sau lưng Dương Lâm đến, ai ngờ đối phương lại là bạn học của Dương Bách Xuyên, xem như tự bê đá đập chân mình. Thậm chí sau khi trở về, suýt chút nữa hắn ta đã bị Dương Lâm băm cho chó ăn, nếu không phải nhờ ông chủ lớn ra mặt, hiện tại hắn ta đã bị ném xuống sông đào bảo vệ thành rồi.  

 

Vì vậy hiện tại nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng Hoa Đầu rất sợ hãi, nơm nớp lo sợ.  

 

Dương Bách Xuyên tự nhiên thấy được vẻ mất tự nhiên của hắn ta, mỉm cười chào hỏi một tiếng xong cũng không nhiều lời, đi theo hắn ta vào quán trà, thẳng lên tầng ba.  

 

Lên tới tầng ba, trong mắt Dương Bách Xuyên bỗng lóe lên tia sáng, anh vừa đi lên đây đã phát hiện trên tầng ba có ít nhất tám, chín tên cổ võ giả. Tuy rằng dựa theo khí huyết phán đoán những người này hầu hết đều ở Minh Kình tầng một tầng hai, cao nhất cũng chỉ Minh Kình tầng năm nhưng như thế này đã đủ nói rõ, thế gia đằng sau Dương Lâm không đơn giản.  

 

Hoa Đầu dẫn đem Dương Bách Xuyên đến một phòng bao, gõ cửa, Dương Lâm tự mình mở cửa, nhìn thấy là Dương Bách Xuyên thì xua tay đuổi Hoa Đầu đi cười nói: “Bách Xuyên.”  

 

Hai người ôm nhau một cái.  

 

Thế nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại hơi kinh ngạc, Dương Lâm anh gặp hôm nay không giống với lúc đánh nhau khi trước.  

 

Bởi vì khí huyết của Dương Lâm rất thịnh vượng, là khí tức của cổ võ giả Minh Kình tầng ba rồi, phải biết rằng lần trước anh ta chỉ là người bình thường mà thôi.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK