Thứ này gọi là Phá Không Quần Sơn đồ, có thể phong ấn không gian đã nói rõ tính ổn định của không gian nơi này thậm chí còn vượt quá Phù thiên đại lục, Nhiếp Vân cũng không muốn đào tẩu mà bay lên, miệng cười nhạt một tiếng.
- Thứ không biết sống chết, sắp chết đến nơi rồi còn không biết. Để ta giáo huấn ngươi trước một chút! Khiến cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn, một đệ tử Hóa Vân tông còn tưởng rằng hắn cố gắng trấn định cho nên mới hừ lạnh một tiếng, thả người bay tới, hai tay xiết chặt, đánh ra một chiêu.
Người đệ tử này có được thực lực Nạp Hư Cảnh hậu kỳ, trong đám đệ tử hạch tâm cũng coi như không kém, vừa ra tay thì quyền ảnh đã lập lòe, tựa như có tám cánh tay dài ra, cánh tay như mưa to đánh úp tới.
- Bát tí thần quyền?
Bàn chân Nhiếp Vân đạp mạnh, vọt lên trên không trung rồi tiếp một quyền này.
Bát tí thần quyền là võ kỹ cực kỳ cao minh của Hóa Vân tông, đã đạt đến cấp Chí Tôn, một khi xuất ra có thể lập tức diễn sinh ra tám cánh tay, mỗi một cái đều có lực công kích rất mạnh, tựa như có thêm ba người trợ giúp, uy lực phi phàm.
Chiêu này tuy rằng lợi hại, nhưng mà đối với Nhiếp Vân mà nói, lại không đủ dùng. Hắn đánh ra một quyền, lập tức bắn ra một đạo lực lượng xé rách không gian, giống như muốn xé nát trọn Phá Không Quần Sơn đồ.
- Phá Thiên Kinh Tiên Quyền! Sao ngươi lại biết công phu Hóa Vân tông?
Hồ Khuê và Tang Hồng Y đều sững sờ.
- Nhất định là ngươi trộm bí tịch Phá không kinh tiên quyền, vụng trộm tu luyện. Ha ha, đang lo không có cớ đánh chết ngươi, đây là ngươi tự mình tìm chết!
- Dám trộm vũ kỹ của Hóa Vân tông chúng ta, ngươi chết chắc!
Lập tức, dường như hai người đã tìm được lý do tốt nhất, nở nụ cười.
Nếu như chỉ là Thiên Huyễn trộm đồ đạc của bọn hắn mà giết chết đối phương thì danh bất chính, ngôn bất thuận. Mà nếu như đối phương trộm bí mật bất truyền của Hóa Vân tông rồi bị đánh chết, như vậy sẽ quang minh chính đại, ai cũng không nói được gì.
- Hừ!
Không để ý tới hai người đang đắc ý, Phá không kinh tiên quyền của Nhiếp Vân đã va chạm với Bát tí thần quyền, lực lượng của hai đại tuyệt chiêu va chạm trên không trung quét ngang, lan tràn, hóa thành từng đám mây do linh khí hội tụ.
- Đi chết đi.
Đánh vỡ công kích Bát tí thần quyền, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, lần nữa đánh ra một quyền, uy lực của chiêu này so với vừa rồi càng lớn, lực lượng ẩn chứa ám kình, vừa mới xuất hiện đã khiến cho mây đen cuồn cuộn,v khổng lồ phá không bay lên, tựa như mũi tên xoay tròn.
Đã tới tình trạng không phải ngươi chết thì ta sống thì hắn cũng không cần phải giữ lại thực lực làm gì.
- Ngăn cản.
Vị đệ tử này cũng biết Nhiếp Vân lợi hại, hai tay nhanh chóng xoay chuyển, muốn ngăn cản, tuy nhiên hắn đâu có thể chống được? Chỉ trong nháy mắt pháp lực hộ thể đã bị đánh trúng, còn chưa kịp la lên thì đã bị đánh thành một cái bánh thịt, từ trên không trung rớt xuống dưới.
- Ngươi muốn chết? Cùng động thủ.
Không ngờ tới vị đệ tử này chưa tới hai hô hấp đã bị đối phương đánh gục, sắc mặt Hồ Khuê, Tang Hồng Y đỏ lên, đồng thời trầm xuống, cũng không có quan tâm tới phong phạm cao thủ mà đồng thời ra tay.
Ầm ầm.
Hai đại cao thủ đồng thời ra tay, thiên địa như bị mây đen phủ kín, cả không gian trong Phá không quần sơn đồ cũng run rẩy.
Trước kia khi Nhiếp Vân còn ở Lĩnh vực cảnh đã có thể chiến đấu với cường giả Hạp Hư cảnh sơ kỳ, hiện tại thực lực đã tăng lên tới Hạp Hư cảnh lại không nhất định đã là đối thủ của Hạp Hư cảnh đỉnh phong. Không phải là thực lực hắn trở nên yếu đi, mà là trong Hạp Hư cảnh, chênh lệch mỗi một cấp bậc nhỏ thực sự quá lớn, hơn nữa trên đời này cũng không phải chỉ có mình hắn là thiên tài. Hồ Khuê, Tang Hồng Y cũng là thiên tài trong thiên tài, cũng có thể vượt cấp chiến đấu.
Bởi vậy tuy rằng thực lực đều là Hạp Hư cảnh, nhưng mà Nhiếp Vân bằng vào thực lực muốn chiến thắng hai người này đều không dễ dàng, chứ đứng nói là chém giết đối phương.
Lúc này hai người đồng thời ra tay, Nhiếp Vân nhìn thấy mây đen đầy trời, biết không thể ngạnh kháng cho nên quang mang dưới chân lóe lên, Tật Phong Huyền thiên bộ được thi triển, người trên không trung tạo thành một đạo ảo ảnh, chém vào một bên.
- Muốn chạy trốn sao? Đứng lại cho ta.
Dường như đã sớm biết Nhiếp Vân sẽ tránh né như vậy cho nên sắc mặt Tang Hồng Y vô cùng âm trầm, bàn tay mạnh mẽ vỗ một cái. Chưởng phong giống như xé rách không gian đánh tới.
- Đại Bi Thất tiên kiếm.
Biết rõ trốn không được, Kiếm thần chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng đánh sang hai bên một cái. Trước mắt hắn lập tức xuất hiện quang mang bảy màu, kiếm khí giống như thủy triều lan tràn ra.
- Vô Thượng kiếm thuật của Kiếm Thần tông? Xem ra thứ ngươi trộm được không ít nha.
- Xuyên Vân chưởng.
Hồ Khuê hừ lạnh, cũng đánh ra một chưởn.
Chưởng lực của hai người hùng hậu tới cực điểm, mang theo lý giải và thấu hiểu về võ đạo, đồng thời đánh xuống. Trời xanh như bị lật úp, mặt đất trầm luân. Chưởng còn chưa tới trước mắt thì áp lực lớn lao đã khiến cho Nhiếp Vân ở trên không trung trùng xuống, thiếu chút nữa không bay nổi.
Võ đạo, lý giải và lĩnh ngộ đối với chiến đấu cũng giống như thực lực vậy. Cùng pháp lực nhưng lý giải võ đạo khác biệt thì sức chiến đấu cũng khác biệt.
Tiêu Phong đánh ra Thái Tổ trường quyền bình thường nhất có thể đánh bại Tụ Lý Càn khôn của Huyền Nan cũng không phải nói nội lực của hắn hơn xa đối phương, mà là lý giải võ đạo của hắn vượt xa Huyền Nan rất nhiều.
Tựa như Nhiếp Vân vậy, từ khi trọng sinh tới nay hắn chiến đấu với người khác đều có thể liệu địch tiên cơ, đánh ra công kích tương khắc đối phương, đó là bởi vì hắn có lý giải võ đạo cao thâm.
Hồ Khuê, Tang Hồng Y ở phương diện lý giải võ đạo đương nhiên không thể nào so sánh được với người hai thế giới như hắn, thế nhưng cũng cực kỳ cao thâm. Nhất là công kích vừa rồi của Hồ Khuê, tuy rằng không phải là lực lượng mạnh mẽ nhất của hắn, thế nhưng lại đại biểu cho nắm chắc tiết tấu chiến đấu, vừa vặn nắm bắt khe hở va chạm giữ Đại Bi Thất tiên kiếm và công kích của Tang Hồng Y, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, khó chịu tới cực điểm.
- Được.
Nhiếp Vân nhìn ra ảo diệu của chiêu này, hắn tán dương một tiếng, tay trái khẽ lật, tế ra U Minh kiếm, cũng đánh ra một kiếm.
Phá Trần Tuyệt sát kiếm thuật.
- Thứ không biết sống chết, sắp chết đến nơi rồi còn không biết. Để ta giáo huấn ngươi trước một chút! Khiến cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn, một đệ tử Hóa Vân tông còn tưởng rằng hắn cố gắng trấn định cho nên mới hừ lạnh một tiếng, thả người bay tới, hai tay xiết chặt, đánh ra một chiêu.
Người đệ tử này có được thực lực Nạp Hư Cảnh hậu kỳ, trong đám đệ tử hạch tâm cũng coi như không kém, vừa ra tay thì quyền ảnh đã lập lòe, tựa như có tám cánh tay dài ra, cánh tay như mưa to đánh úp tới.
- Bát tí thần quyền?
Bàn chân Nhiếp Vân đạp mạnh, vọt lên trên không trung rồi tiếp một quyền này.
Bát tí thần quyền là võ kỹ cực kỳ cao minh của Hóa Vân tông, đã đạt đến cấp Chí Tôn, một khi xuất ra có thể lập tức diễn sinh ra tám cánh tay, mỗi một cái đều có lực công kích rất mạnh, tựa như có thêm ba người trợ giúp, uy lực phi phàm.
Chiêu này tuy rằng lợi hại, nhưng mà đối với Nhiếp Vân mà nói, lại không đủ dùng. Hắn đánh ra một quyền, lập tức bắn ra một đạo lực lượng xé rách không gian, giống như muốn xé nát trọn Phá Không Quần Sơn đồ.
- Phá Thiên Kinh Tiên Quyền! Sao ngươi lại biết công phu Hóa Vân tông?
Hồ Khuê và Tang Hồng Y đều sững sờ.
- Nhất định là ngươi trộm bí tịch Phá không kinh tiên quyền, vụng trộm tu luyện. Ha ha, đang lo không có cớ đánh chết ngươi, đây là ngươi tự mình tìm chết!
- Dám trộm vũ kỹ của Hóa Vân tông chúng ta, ngươi chết chắc!
Lập tức, dường như hai người đã tìm được lý do tốt nhất, nở nụ cười.
Nếu như chỉ là Thiên Huyễn trộm đồ đạc của bọn hắn mà giết chết đối phương thì danh bất chính, ngôn bất thuận. Mà nếu như đối phương trộm bí mật bất truyền của Hóa Vân tông rồi bị đánh chết, như vậy sẽ quang minh chính đại, ai cũng không nói được gì.
- Hừ!
Không để ý tới hai người đang đắc ý, Phá không kinh tiên quyền của Nhiếp Vân đã va chạm với Bát tí thần quyền, lực lượng của hai đại tuyệt chiêu va chạm trên không trung quét ngang, lan tràn, hóa thành từng đám mây do linh khí hội tụ.
- Đi chết đi.
Đánh vỡ công kích Bát tí thần quyền, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, lần nữa đánh ra một quyền, uy lực của chiêu này so với vừa rồi càng lớn, lực lượng ẩn chứa ám kình, vừa mới xuất hiện đã khiến cho mây đen cuồn cuộn,v khổng lồ phá không bay lên, tựa như mũi tên xoay tròn.
Đã tới tình trạng không phải ngươi chết thì ta sống thì hắn cũng không cần phải giữ lại thực lực làm gì.
- Ngăn cản.
Vị đệ tử này cũng biết Nhiếp Vân lợi hại, hai tay nhanh chóng xoay chuyển, muốn ngăn cản, tuy nhiên hắn đâu có thể chống được? Chỉ trong nháy mắt pháp lực hộ thể đã bị đánh trúng, còn chưa kịp la lên thì đã bị đánh thành một cái bánh thịt, từ trên không trung rớt xuống dưới.
- Ngươi muốn chết? Cùng động thủ.
Không ngờ tới vị đệ tử này chưa tới hai hô hấp đã bị đối phương đánh gục, sắc mặt Hồ Khuê, Tang Hồng Y đỏ lên, đồng thời trầm xuống, cũng không có quan tâm tới phong phạm cao thủ mà đồng thời ra tay.
Ầm ầm.
Hai đại cao thủ đồng thời ra tay, thiên địa như bị mây đen phủ kín, cả không gian trong Phá không quần sơn đồ cũng run rẩy.
Trước kia khi Nhiếp Vân còn ở Lĩnh vực cảnh đã có thể chiến đấu với cường giả Hạp Hư cảnh sơ kỳ, hiện tại thực lực đã tăng lên tới Hạp Hư cảnh lại không nhất định đã là đối thủ của Hạp Hư cảnh đỉnh phong. Không phải là thực lực hắn trở nên yếu đi, mà là trong Hạp Hư cảnh, chênh lệch mỗi một cấp bậc nhỏ thực sự quá lớn, hơn nữa trên đời này cũng không phải chỉ có mình hắn là thiên tài. Hồ Khuê, Tang Hồng Y cũng là thiên tài trong thiên tài, cũng có thể vượt cấp chiến đấu.
Bởi vậy tuy rằng thực lực đều là Hạp Hư cảnh, nhưng mà Nhiếp Vân bằng vào thực lực muốn chiến thắng hai người này đều không dễ dàng, chứ đứng nói là chém giết đối phương.
Lúc này hai người đồng thời ra tay, Nhiếp Vân nhìn thấy mây đen đầy trời, biết không thể ngạnh kháng cho nên quang mang dưới chân lóe lên, Tật Phong Huyền thiên bộ được thi triển, người trên không trung tạo thành một đạo ảo ảnh, chém vào một bên.
- Muốn chạy trốn sao? Đứng lại cho ta.
Dường như đã sớm biết Nhiếp Vân sẽ tránh né như vậy cho nên sắc mặt Tang Hồng Y vô cùng âm trầm, bàn tay mạnh mẽ vỗ một cái. Chưởng phong giống như xé rách không gian đánh tới.
- Đại Bi Thất tiên kiếm.
Biết rõ trốn không được, Kiếm thần chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng đánh sang hai bên một cái. Trước mắt hắn lập tức xuất hiện quang mang bảy màu, kiếm khí giống như thủy triều lan tràn ra.
- Vô Thượng kiếm thuật của Kiếm Thần tông? Xem ra thứ ngươi trộm được không ít nha.
- Xuyên Vân chưởng.
Hồ Khuê hừ lạnh, cũng đánh ra một chưởn.
Chưởng lực của hai người hùng hậu tới cực điểm, mang theo lý giải và thấu hiểu về võ đạo, đồng thời đánh xuống. Trời xanh như bị lật úp, mặt đất trầm luân. Chưởng còn chưa tới trước mắt thì áp lực lớn lao đã khiến cho Nhiếp Vân ở trên không trung trùng xuống, thiếu chút nữa không bay nổi.
Võ đạo, lý giải và lĩnh ngộ đối với chiến đấu cũng giống như thực lực vậy. Cùng pháp lực nhưng lý giải võ đạo khác biệt thì sức chiến đấu cũng khác biệt.
Tiêu Phong đánh ra Thái Tổ trường quyền bình thường nhất có thể đánh bại Tụ Lý Càn khôn của Huyền Nan cũng không phải nói nội lực của hắn hơn xa đối phương, mà là lý giải võ đạo của hắn vượt xa Huyền Nan rất nhiều.
Tựa như Nhiếp Vân vậy, từ khi trọng sinh tới nay hắn chiến đấu với người khác đều có thể liệu địch tiên cơ, đánh ra công kích tương khắc đối phương, đó là bởi vì hắn có lý giải võ đạo cao thâm.
Hồ Khuê, Tang Hồng Y ở phương diện lý giải võ đạo đương nhiên không thể nào so sánh được với người hai thế giới như hắn, thế nhưng cũng cực kỳ cao thâm. Nhất là công kích vừa rồi của Hồ Khuê, tuy rằng không phải là lực lượng mạnh mẽ nhất của hắn, thế nhưng lại đại biểu cho nắm chắc tiết tấu chiến đấu, vừa vặn nắm bắt khe hở va chạm giữ Đại Bi Thất tiên kiếm và công kích của Tang Hồng Y, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, khó chịu tới cực điểm.
- Được.
Nhiếp Vân nhìn ra ảo diệu của chiêu này, hắn tán dương một tiếng, tay trái khẽ lật, tế ra U Minh kiếm, cũng đánh ra một kiếm.
Phá Trần Tuyệt sát kiếm thuật.