- Thì ra là thế. Ta còn tưởng rằng thực lực của tiểu tử này coi như không tệ a.
Tống Ngọc nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười cười, nói.
- Điều khiến cho ta kiêng kị nhất chính là Độc Cô Tiếu! Thực lực chân chính của hắn so với ta còn thấp hơn một ít. Nhưng mà một khi chính thức chiến đấu mà nói, thanh danh của Vô Địch gia tộc không chỉ để chơi. Chỉ sợ ta còn không phải là đối thủ. Một khi phát hiện ra kiện bảo bối kia thì hắn và ta sẽ tranh đoạt, khi đó mọi chuyện cũng có chút phiền toái!
Hiên Viên Triêu Tinh nhìn về phía trước, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Trong đám người, Nhiếp Vân vừa tới chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để cân nhắc, người khiến cho hắn cảm thấy hoảng hốt chính là Độc Cô Tiếu trước đó liên hợp với bọn họ.
Độc Cô thế gia còn gọi là Vô Địch gia tộc, cho dù không có thiên phú đặc thù, thế nhưng mỗi người đều vì cô đọng Vô Địch đan điền mà cố gắng, sức chiến đấu kinh người. Vượt cấp chiến đấu đối với bọn họ mà nói quả thực là trò đùa, cướp đoạt bảo bối với cường giả loại này, chỉ sợ khó mà có được chỗ tốt.
- Không sao, ta không tin hai người chúng ta không đánh lại một mình hắn! Nếu như quả thực phát hiện ra thứ kia, ta có thể trợ giúp công tử ngăn chặn hắn, khi đó ngươi có thể rảnh tay tranh đoạt!
Hai mắt Tống Ngọc lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
- Có những lời này của ngươi ta an tâm rồi, chỉ cần ta có được bảo bối, chỗ tốt của ngươi cũng không thiếu!
Hiên Viên Triêu Tinh lạnh nhạt lên tiếng.
- Đa tạ Hiên Viên công tử tài bồi!
Tống Ngọc vội vàng gật đầu.
Ngay lúc đó, nữ tử quyến rũ kia dùng mị nhãn theo giết sau lưng Độc Cô Tiếu.
- Độc Cô công tử, hiện tại dường như Hiên Viên công tử và Tống Ngọc cùng một trận doanh. Chí Liễu và hai người mới tới cùng một trận doanh. Bọn họ cô lập chúng ta, không bằng hai người chúng ta cùng một hội, một khi xảy ra chuyện gì, như vậy song phương cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!
- Không cần!
Độc Cô Tiếu tùy ý khoát tay áo, không thèm quan tâm.
- Ta tu luyện Vô Địch chi đạo, đầu tiên phải có quyết tâm Vô Địch thiên hạ, chỉ tin tưởng thực lực của mình. Cho dù toàn bộ bọn họ liên thủ thì đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì.
- Cũng không thể nói như vậy a. Ta biết rõ thực lực Độc Cô công tử mạnh mẽ, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu ai sau lưng đâm cho ngươi một cái mà không có trợ thủ, như vậy chẳng phải rất là nguy hiểm hay sao?
Vẻ mặt Mị Hân Nhi cứng đờ, lập tức cười cười, dịu dàng nói.
- Lo trước lo sau là biểu hiện của việc không tự tin, ta không cần. Vấn đề này không cần nói nữa, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Độc Cô Tiếu hất tay lên, hai mắt nhìn về phía trước, thân cao thấp toàn tản mát ra một cỗ khí thế vô địch, đối với lời nói của Mị Hân Nhi không thèm để ý tới.
- Đáng giận! Quả thực là một tên đầu gỗ!
Không ngờ tới tên này lại ngoan cố như thế, lại tự tin với bản thân mình như vậy, thậm chí còn đạt tới trình độ tự kỷ. Mị Hân Nhi tức giận tới mức dậm chân, bờ môi nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ khó coi.
Bảy người này đều có tâm tư, rất nhanh đã bay đi về phía xa xa.
Liên tục phi hành bảy ngày không có ngừng nghỉ, thoáng cái đã bay tới trước một sơn cốc cực lớn.
Hoàn cảnh của sơn cốc này không ngờ khác với cảnh vật trên đường, mang theo khí tức âm trầm quỷ dị, Ma khí tình cờ tản mát ra nồng đậm vô cùng, khiến cho trong lòng người ta rung động không thôi.
Đoạn đường này phi hành, mọi người xem như đã có hiểu rõ nhất định về thực lực của Nhiếp Vân, nhất là Tiếu Đằng đạo nhân, quả thực hắn không thể tin được.
Giữ vững loại tốc độ này này nhanh chóng phi hành, mà ngay cả cường giả Kim Tiên như hắn cũng cảm giác cố hết sức. Mà Nhiếp Vân trước mắt, vẻ mặt như thường, dường như tiên lực trong cơ thể vô cùng mênh mông, cách lúc khô kiệt, còn kém xa!
Không nói trước tới trình độ tinh thuần của lực lượng và cảnh giới, chỉ riêng phần bền bỉ này cũng đủ để khiến cho người ta thay đổi cách nhìn.
- Nơi này chính là điểm kết giới đi thông Ma giới. Một khi đến nơi này đã không còn an toàn như trước, mọi người cẩn thận một chút!
Đi tới trước sơn cốc, Độc Cô Tiếu quết mắt nhìn một vòng, xung trận phóng ngựa lên trước, bắn thẳng về phía trước.
Đám người Nhiếp Vân biết rõ nguy hiểm cho nên đều không nói lời nào. Mọi người theo giết phía sau hắn, bay vào trong sơn cốc.
Trong cốc hàn khí bức người, thảm thực vật cũng không thể sinh trưởng, từ xa nhìn lại là một mảnh trụi lủi, hết sức quỷ dị.
- Thiên Địa Lục Đạo, lục đạo luân hồi, nơi tất cả liên hợp lại gọi là kết giới, nơi này chính là kết giới giao hòa giữa Ma giới và Linh giới!
Dường như nhìn thấy Nhiếp Vân không biết rõ, Tiếu Đằng đạo nhân thuận miệng truyền âm giải thích.
- Kết giới! Loại kết giới này có nhiều không?
Nhiếp Vân gật đầu hỏi lại.
Trước đó chiến đấu với Huyễn Vũ ở Cổ chiến trường, nơi đó dường như là chỗ kết giới giữa Đạo giới và Linh giới, không nghĩ tới đây lại là chỗ kết giới với Ma giới.
- Giữa hai thế giới có rất nhiều kết giới, cụ thể có bao nhiêu ta cũng không không ngờ cho lắm. Bất quá nhất định không kém trên dưới một trăm cái, những kết giới này kết nối lại một chỗ, câu thông Thiên Địa Lục Đạo. Khiến cho người ta có thể di chuyển trong đó, cộng hưởng phồn hoa với Linh giới!
Tiếu Đằng đạo nhân nói.
Trong khi hai người đang khi nói chuyện đã đi theo sau lưng mọi người tiến vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Ở trung tâm sơn cốc có một cái hố sâu cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hố sâu này rất giống như cái hố sâu mà ban đầu hắn nhìn thấy ở Cổ chiến trường, phía dưới đen kịt thỉnh thoảng để lộ ra một đạo hàn ý, không biết rốt cuộc có bao nhiêu hàn ý.
- Thông đạo kết giới này từ một thế giới này đi vào một thế giới khác, như vậy nhất định phải thông qua cái này!
Chí Liễu nhìn hoáng xuống phía dưới, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị.
- Trong thông đạo kết giới sẽ xuất hiện vô số ma binh, yêu thú, diễn sinh ra các loại quái vật. Mọi người phải theo giết nhau, ngàn vạn lần đừng tụt lại phía sau, bằng không, đừng nói là Kim Tiên, cho dù là Thánh Tiên tới cũng không có cách nào!
Độc Cô Tiếu đứng lơ lửng trên không thông đạo, thân thể thẳng đứng. Trên mặt chẳng những không có vẻ sợ hãi mà còn lộ ra vẻ hưng phấn.
- Xuất phát!
Giải thích một câu, nói qua về thông đạo kết giới một chút, thân thể thẳng đứng rồi bay xuống phía dưới, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp.
Tống Ngọc nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười cười, nói.
- Điều khiến cho ta kiêng kị nhất chính là Độc Cô Tiếu! Thực lực chân chính của hắn so với ta còn thấp hơn một ít. Nhưng mà một khi chính thức chiến đấu mà nói, thanh danh của Vô Địch gia tộc không chỉ để chơi. Chỉ sợ ta còn không phải là đối thủ. Một khi phát hiện ra kiện bảo bối kia thì hắn và ta sẽ tranh đoạt, khi đó mọi chuyện cũng có chút phiền toái!
Hiên Viên Triêu Tinh nhìn về phía trước, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Trong đám người, Nhiếp Vân vừa tới chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để cân nhắc, người khiến cho hắn cảm thấy hoảng hốt chính là Độc Cô Tiếu trước đó liên hợp với bọn họ.
Độc Cô thế gia còn gọi là Vô Địch gia tộc, cho dù không có thiên phú đặc thù, thế nhưng mỗi người đều vì cô đọng Vô Địch đan điền mà cố gắng, sức chiến đấu kinh người. Vượt cấp chiến đấu đối với bọn họ mà nói quả thực là trò đùa, cướp đoạt bảo bối với cường giả loại này, chỉ sợ khó mà có được chỗ tốt.
- Không sao, ta không tin hai người chúng ta không đánh lại một mình hắn! Nếu như quả thực phát hiện ra thứ kia, ta có thể trợ giúp công tử ngăn chặn hắn, khi đó ngươi có thể rảnh tay tranh đoạt!
Hai mắt Tống Ngọc lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
- Có những lời này của ngươi ta an tâm rồi, chỉ cần ta có được bảo bối, chỗ tốt của ngươi cũng không thiếu!
Hiên Viên Triêu Tinh lạnh nhạt lên tiếng.
- Đa tạ Hiên Viên công tử tài bồi!
Tống Ngọc vội vàng gật đầu.
Ngay lúc đó, nữ tử quyến rũ kia dùng mị nhãn theo giết sau lưng Độc Cô Tiếu.
- Độc Cô công tử, hiện tại dường như Hiên Viên công tử và Tống Ngọc cùng một trận doanh. Chí Liễu và hai người mới tới cùng một trận doanh. Bọn họ cô lập chúng ta, không bằng hai người chúng ta cùng một hội, một khi xảy ra chuyện gì, như vậy song phương cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!
- Không cần!
Độc Cô Tiếu tùy ý khoát tay áo, không thèm quan tâm.
- Ta tu luyện Vô Địch chi đạo, đầu tiên phải có quyết tâm Vô Địch thiên hạ, chỉ tin tưởng thực lực của mình. Cho dù toàn bộ bọn họ liên thủ thì đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì.
- Cũng không thể nói như vậy a. Ta biết rõ thực lực Độc Cô công tử mạnh mẽ, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu ai sau lưng đâm cho ngươi một cái mà không có trợ thủ, như vậy chẳng phải rất là nguy hiểm hay sao?
Vẻ mặt Mị Hân Nhi cứng đờ, lập tức cười cười, dịu dàng nói.
- Lo trước lo sau là biểu hiện của việc không tự tin, ta không cần. Vấn đề này không cần nói nữa, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Độc Cô Tiếu hất tay lên, hai mắt nhìn về phía trước, thân cao thấp toàn tản mát ra một cỗ khí thế vô địch, đối với lời nói của Mị Hân Nhi không thèm để ý tới.
- Đáng giận! Quả thực là một tên đầu gỗ!
Không ngờ tới tên này lại ngoan cố như thế, lại tự tin với bản thân mình như vậy, thậm chí còn đạt tới trình độ tự kỷ. Mị Hân Nhi tức giận tới mức dậm chân, bờ môi nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ khó coi.
Bảy người này đều có tâm tư, rất nhanh đã bay đi về phía xa xa.
Liên tục phi hành bảy ngày không có ngừng nghỉ, thoáng cái đã bay tới trước một sơn cốc cực lớn.
Hoàn cảnh của sơn cốc này không ngờ khác với cảnh vật trên đường, mang theo khí tức âm trầm quỷ dị, Ma khí tình cờ tản mát ra nồng đậm vô cùng, khiến cho trong lòng người ta rung động không thôi.
Đoạn đường này phi hành, mọi người xem như đã có hiểu rõ nhất định về thực lực của Nhiếp Vân, nhất là Tiếu Đằng đạo nhân, quả thực hắn không thể tin được.
Giữ vững loại tốc độ này này nhanh chóng phi hành, mà ngay cả cường giả Kim Tiên như hắn cũng cảm giác cố hết sức. Mà Nhiếp Vân trước mắt, vẻ mặt như thường, dường như tiên lực trong cơ thể vô cùng mênh mông, cách lúc khô kiệt, còn kém xa!
Không nói trước tới trình độ tinh thuần của lực lượng và cảnh giới, chỉ riêng phần bền bỉ này cũng đủ để khiến cho người ta thay đổi cách nhìn.
- Nơi này chính là điểm kết giới đi thông Ma giới. Một khi đến nơi này đã không còn an toàn như trước, mọi người cẩn thận một chút!
Đi tới trước sơn cốc, Độc Cô Tiếu quết mắt nhìn một vòng, xung trận phóng ngựa lên trước, bắn thẳng về phía trước.
Đám người Nhiếp Vân biết rõ nguy hiểm cho nên đều không nói lời nào. Mọi người theo giết phía sau hắn, bay vào trong sơn cốc.
Trong cốc hàn khí bức người, thảm thực vật cũng không thể sinh trưởng, từ xa nhìn lại là một mảnh trụi lủi, hết sức quỷ dị.
- Thiên Địa Lục Đạo, lục đạo luân hồi, nơi tất cả liên hợp lại gọi là kết giới, nơi này chính là kết giới giao hòa giữa Ma giới và Linh giới!
Dường như nhìn thấy Nhiếp Vân không biết rõ, Tiếu Đằng đạo nhân thuận miệng truyền âm giải thích.
- Kết giới! Loại kết giới này có nhiều không?
Nhiếp Vân gật đầu hỏi lại.
Trước đó chiến đấu với Huyễn Vũ ở Cổ chiến trường, nơi đó dường như là chỗ kết giới giữa Đạo giới và Linh giới, không nghĩ tới đây lại là chỗ kết giới với Ma giới.
- Giữa hai thế giới có rất nhiều kết giới, cụ thể có bao nhiêu ta cũng không không ngờ cho lắm. Bất quá nhất định không kém trên dưới một trăm cái, những kết giới này kết nối lại một chỗ, câu thông Thiên Địa Lục Đạo. Khiến cho người ta có thể di chuyển trong đó, cộng hưởng phồn hoa với Linh giới!
Tiếu Đằng đạo nhân nói.
Trong khi hai người đang khi nói chuyện đã đi theo sau lưng mọi người tiến vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Ở trung tâm sơn cốc có một cái hố sâu cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hố sâu này rất giống như cái hố sâu mà ban đầu hắn nhìn thấy ở Cổ chiến trường, phía dưới đen kịt thỉnh thoảng để lộ ra một đạo hàn ý, không biết rốt cuộc có bao nhiêu hàn ý.
- Thông đạo kết giới này từ một thế giới này đi vào một thế giới khác, như vậy nhất định phải thông qua cái này!
Chí Liễu nhìn hoáng xuống phía dưới, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị.
- Trong thông đạo kết giới sẽ xuất hiện vô số ma binh, yêu thú, diễn sinh ra các loại quái vật. Mọi người phải theo giết nhau, ngàn vạn lần đừng tụt lại phía sau, bằng không, đừng nói là Kim Tiên, cho dù là Thánh Tiên tới cũng không có cách nào!
Độc Cô Tiếu đứng lơ lửng trên không thông đạo, thân thể thẳng đứng. Trên mặt chẳng những không có vẻ sợ hãi mà còn lộ ra vẻ hưng phấn.
- Xuất phát!
Giải thích một câu, nói qua về thông đạo kết giới một chút, thân thể thẳng đứng rồi bay xuống phía dưới, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp.