- Giao ra Thiên Khu, Thiên Cơ, Thiên Quyền kiếm? Thiên Khu kiếm quả thực ở trong tay Hóa Vân tông chúng ta. Nhưng mà Thiên Cơ kiếm đã sớm mất tích, không có tin tức. Chuyện này không phải các ngươi không biết! Về phần Thiên Quyền kiếm, không phải Kiếm Thần tông chưởng quản sao? Ngươi tới Hóa Vân tông lấy, có phải quá mức nực cười hay không?
Đông trưởng lão nhướng mày.
Hắn thân là người có thực lực mạnh nhất trong Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ đỉnh phong, tuy rằng không có tức giận, nhưng mà trong khi nói chuyện vẫn có một cỗ uy thế, làm cho người ta khó thở.
- Ha ha, xem ra Đông trưởng lão bế quan trường kỳ cho nên không biết rất nhiều chuyện a. Thiên Cơ kiếm đã xuất thế, ở trong tay Nhiếp Vân, hiện tại Nhiếp Vân là tông chủ Kiếm Thần tông, Thiên Quyền kiếm cũng ở trong tay hắn. Không phải ngươi định nói ngươi không biết hắn đó chứ?
Nói tới Nhiếp Vân, sắc mặt Di Hoa dữ tợn vô cùng.
Nhiếp Vân này tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại cắm sừng cho hắn. Không nói tới chuyện này, mà ngay cả muội muội hắn yêu mến nhất cũng bị đối phương cởi sạch ý phục. Chuyện này khiến cho Di Hoa hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
- Nhiếp Vân? Chẳng lẽ là đệ đệ kia của Nhiếp Tiểu Phượng đệ? Trước đó dường như ta đã nghe nói qua một ít, bất quá... Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm ở trong tay hắn thì có liên quan gì tới Hóa Vân tông chúng ta chứ?
Đông trưởng lão sững sờ, lập tức nhìn về phía bắc trưởng lão, Chư Cát Thanh Vân.
Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân gần đây thu một nữ nhân gọi là Nhiếp Tiểu Phượng làm đệ tử, Đông trưởng lão biết rõ chuyện này. Dường như đã nghe nàng nói qua Nhiếp Vân này, về phần tông chủ Kiếm Thần tông gì đó cùng với chuyện có được Thiên Cơ kiếm hắn cũng không rõ ràng lắm.
- Ta cũng không biết!
Chư Cát Thanh Vân cũng là sửng sờ.
- Đừng có giả bộ đi, Nhiếp Vân này chính là đệ tử của một trong bốn người các ngươi, Nam trưởng lão, ngàn vạn lần ngươi đừng nói, ngươi không biết hắn a! Nói Nhiếp Vân này không phải là đồ đệ của ngươi a!
Thấy hai vị trưởng lão Đông, Bắc đều có vẻ mặt này, Di Hoa có chút chán nản, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nam trưởng lão lưng có hồ lô rượu, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng.
Lần trước ở trong Thiên Diệp thành từng nhìn thấy Nam trưởng lão, tuy rằng bộ dáng lúc đó không phải thế này. Nhưng mà hắn biết rõ Nam trưởng lão gần đây dạo chơi nhân gian, ngụy trang thành bộ dáng khác cũng không có gì là kỳ lạ.
- Đồ đệ của ta? Hừ, Nhiếp Vân đó ta không nhận ra, sao có thể là đệ tử ta được chứ?
Nam trưởng lão nhíu mày, hừ lạnh.
- Ngươi... Ngươi đừng đánh trống lảng! Hơn ba tháng trước ở trong Thiên Diệp thành, ngươi đã từng cứu hắn, chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận?
Di Hoa không nghĩ tới Nam trưởng lão lại trực tiếp bác bỏ, hắn tức giận tới mức khuôn mặt đỏ lên, khẽ nói.
- Thiên Diệp thành? Di Hoa, ngươi cũng là tông chủ một đời, sao nói chuyện lại không có chút căn cứ nào vậy? Mấy năm gần đây Nam trưởng lão đều ở với chúng ta, không có rời khỏi nửa bước, ba tháng trước càng cùng tu luyện một chỗ. Chưa bao giờ đi tới Thiên Diệp thành kia. Ngươi thích nói hưu nói vượn như vậy thì cũng nên hạn chế một chút a!
Nam trưởng lão còn chưa nói lời nào thì Đông trưởng lão đã hừ lạnh một tiếng.
- Cái gì? Nam trưởng lão chưa rời khỏi nửa bước? Không có đi qua Thiên Diệp thành? Điều này không có khả năng!
Di Hoa dùng sức lắc đầu, chết sống cũng không tin.
Nếu như người ngày đó ở trong Thiên Diệp thành không phải là Nam trưởng lão, thì là ai?
Không phải Nhiếp Vân nói sư phụ hắn là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông sao?
Thế nhưng trong Hóa Vân tông tổng cộng cũng chỉ bốn Vô Thượng trưởng lão này mà thôi. Nhìn bộ dáng của bọn hắn, dường như không ai nhận ra Nhiếp Vân, rốt cuộc là ai nói dối?
Di Hoa cảm thấy đầu óc nổ tung, sắp có chút choáng váng.
- Được rồi, mặc kệ ngươi vu hãm Vam trưởng lão là có ý gì. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, Nhiếp Vân mà ngươi nói chúng ta không nhận ra. Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm cũng không có ở chỗ chúng ta, tin hay không là tùy ngươi. Thế nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà đối đầu với Hóa Vân tông chúng ta. Như vậy mời các ngươi suy nghĩ kỹ càng một chút! Tuy rằng Hóa Vân tông không còn huy hoàng như trước. Nhưng mà cũng không phải là tồn tại mà ai muốn bắt nạt là có thể bắt nạt!
Thấy bộ dáng mơ hồ của Di Hoa, Đông trưởng lão tiếng hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng.
Nghe nói như thế, tông chủ tông môn, Vô Thượng trưởng lão các tông môn khác liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mọi người hiện lên một tia kiêng kị.
Quả thực, cho dù Hóa Vân tông không còn huy hoàng, thực lực tổng thể cũng tiêu hao. Thế nhưng một khi chính thức chém giết mà nói... Những tông môn vây công, chỉ sợ ít nhất cũng tổn thất một nửa. Mà loại tổn thất này, cho dù về sau đạt được lợi ích thì cũng không phải là thứ mà bọn hắn muốn.
- Rất tốt, Đông trưởng lão đã không muốn thừa nhận, như vậy ta cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa!
Thu vẻ mặt của đám đông vào trong lòng Di Hoa cười lạnh một tiếng, nói.
- Mục đích của tám đại tông môn chúng ta rất đơn giản, đồng ý ba chuyện thì tất cả đều vui vẻ, không đồng ý. Như vậy thì dùng vũ lực để giải quyết a!
Nói xong Di Hoa một thả người đáp xuống chính giữa đại điện.
- Hóa Vân tông gần đây dùng ý niệm quyền pháp, võ đạo mà nổi tiếng. Tự xưng là hậu đại Chiến Thần, Di Hoa ta hiện tại mở lôi đài.Nếu như ai trong các ngươi có thể đánh bại ta, tám đại tông môn chúng ta sẽ lập tức xoay người rời đi. Nếu như các ngươi thua, kính xin giao ra Nhiếp Vân, đồng thời còn có Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm. Đồng ý ba điều kiện kia. Bằng không, đừng trách chúng ta
tâm ngoan thủ lạt! Khiến cho Hóa Vân tông các ngươi từ nay về sau xóa tên trên Phù Thiên đại lục!
- Cái gì? Khiêu chiến Hóa Vân tông?
- Quả thực có phách lực. Chỉ là, hắn chỉ có tu vi Phá Không cảnh đỉnh phong lại dám nói ra lời này, khẩu khí quá lớn a!
- Đúng vậy a, Tứ đại Vô Thượng trưởng lãocủa Hóa Vân tông đều là Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh. Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh so với Phá Không cảnh tuy rằng chỉ kém một cấp bậc, nhưng mà sức chiến đấu lại cách biệt như trời và đất. Dám nói như vậy, chẳng lẽ hắn có chỗ dựa gì sao?
- Nghe nói hắn có được thiên phú Thiên Thủ sư, sức chiến đấu vượt qua cường giả đồng cấp.
Tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức có vô số ý niệm lập loè.
Đông trưởng lão nhướng mày.
Hắn thân là người có thực lực mạnh nhất trong Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ đỉnh phong, tuy rằng không có tức giận, nhưng mà trong khi nói chuyện vẫn có một cỗ uy thế, làm cho người ta khó thở.
- Ha ha, xem ra Đông trưởng lão bế quan trường kỳ cho nên không biết rất nhiều chuyện a. Thiên Cơ kiếm đã xuất thế, ở trong tay Nhiếp Vân, hiện tại Nhiếp Vân là tông chủ Kiếm Thần tông, Thiên Quyền kiếm cũng ở trong tay hắn. Không phải ngươi định nói ngươi không biết hắn đó chứ?
Nói tới Nhiếp Vân, sắc mặt Di Hoa dữ tợn vô cùng.
Nhiếp Vân này tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại cắm sừng cho hắn. Không nói tới chuyện này, mà ngay cả muội muội hắn yêu mến nhất cũng bị đối phương cởi sạch ý phục. Chuyện này khiến cho Di Hoa hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
- Nhiếp Vân? Chẳng lẽ là đệ đệ kia của Nhiếp Tiểu Phượng đệ? Trước đó dường như ta đã nghe nói qua một ít, bất quá... Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm ở trong tay hắn thì có liên quan gì tới Hóa Vân tông chúng ta chứ?
Đông trưởng lão sững sờ, lập tức nhìn về phía bắc trưởng lão, Chư Cát Thanh Vân.
Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân gần đây thu một nữ nhân gọi là Nhiếp Tiểu Phượng làm đệ tử, Đông trưởng lão biết rõ chuyện này. Dường như đã nghe nàng nói qua Nhiếp Vân này, về phần tông chủ Kiếm Thần tông gì đó cùng với chuyện có được Thiên Cơ kiếm hắn cũng không rõ ràng lắm.
- Ta cũng không biết!
Chư Cát Thanh Vân cũng là sửng sờ.
- Đừng có giả bộ đi, Nhiếp Vân này chính là đệ tử của một trong bốn người các ngươi, Nam trưởng lão, ngàn vạn lần ngươi đừng nói, ngươi không biết hắn a! Nói Nhiếp Vân này không phải là đồ đệ của ngươi a!
Thấy hai vị trưởng lão Đông, Bắc đều có vẻ mặt này, Di Hoa có chút chán nản, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nam trưởng lão lưng có hồ lô rượu, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng.
Lần trước ở trong Thiên Diệp thành từng nhìn thấy Nam trưởng lão, tuy rằng bộ dáng lúc đó không phải thế này. Nhưng mà hắn biết rõ Nam trưởng lão gần đây dạo chơi nhân gian, ngụy trang thành bộ dáng khác cũng không có gì là kỳ lạ.
- Đồ đệ của ta? Hừ, Nhiếp Vân đó ta không nhận ra, sao có thể là đệ tử ta được chứ?
Nam trưởng lão nhíu mày, hừ lạnh.
- Ngươi... Ngươi đừng đánh trống lảng! Hơn ba tháng trước ở trong Thiên Diệp thành, ngươi đã từng cứu hắn, chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận?
Di Hoa không nghĩ tới Nam trưởng lão lại trực tiếp bác bỏ, hắn tức giận tới mức khuôn mặt đỏ lên, khẽ nói.
- Thiên Diệp thành? Di Hoa, ngươi cũng là tông chủ một đời, sao nói chuyện lại không có chút căn cứ nào vậy? Mấy năm gần đây Nam trưởng lão đều ở với chúng ta, không có rời khỏi nửa bước, ba tháng trước càng cùng tu luyện một chỗ. Chưa bao giờ đi tới Thiên Diệp thành kia. Ngươi thích nói hưu nói vượn như vậy thì cũng nên hạn chế một chút a!
Nam trưởng lão còn chưa nói lời nào thì Đông trưởng lão đã hừ lạnh một tiếng.
- Cái gì? Nam trưởng lão chưa rời khỏi nửa bước? Không có đi qua Thiên Diệp thành? Điều này không có khả năng!
Di Hoa dùng sức lắc đầu, chết sống cũng không tin.
Nếu như người ngày đó ở trong Thiên Diệp thành không phải là Nam trưởng lão, thì là ai?
Không phải Nhiếp Vân nói sư phụ hắn là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông sao?
Thế nhưng trong Hóa Vân tông tổng cộng cũng chỉ bốn Vô Thượng trưởng lão này mà thôi. Nhìn bộ dáng của bọn hắn, dường như không ai nhận ra Nhiếp Vân, rốt cuộc là ai nói dối?
Di Hoa cảm thấy đầu óc nổ tung, sắp có chút choáng váng.
- Được rồi, mặc kệ ngươi vu hãm Vam trưởng lão là có ý gì. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, Nhiếp Vân mà ngươi nói chúng ta không nhận ra. Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm cũng không có ở chỗ chúng ta, tin hay không là tùy ngươi. Thế nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà đối đầu với Hóa Vân tông chúng ta. Như vậy mời các ngươi suy nghĩ kỹ càng một chút! Tuy rằng Hóa Vân tông không còn huy hoàng như trước. Nhưng mà cũng không phải là tồn tại mà ai muốn bắt nạt là có thể bắt nạt!
Thấy bộ dáng mơ hồ của Di Hoa, Đông trưởng lão tiếng hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng.
Nghe nói như thế, tông chủ tông môn, Vô Thượng trưởng lão các tông môn khác liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mọi người hiện lên một tia kiêng kị.
Quả thực, cho dù Hóa Vân tông không còn huy hoàng, thực lực tổng thể cũng tiêu hao. Thế nhưng một khi chính thức chém giết mà nói... Những tông môn vây công, chỉ sợ ít nhất cũng tổn thất một nửa. Mà loại tổn thất này, cho dù về sau đạt được lợi ích thì cũng không phải là thứ mà bọn hắn muốn.
- Rất tốt, Đông trưởng lão đã không muốn thừa nhận, như vậy ta cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa!
Thu vẻ mặt của đám đông vào trong lòng Di Hoa cười lạnh một tiếng, nói.
- Mục đích của tám đại tông môn chúng ta rất đơn giản, đồng ý ba chuyện thì tất cả đều vui vẻ, không đồng ý. Như vậy thì dùng vũ lực để giải quyết a!
Nói xong Di Hoa một thả người đáp xuống chính giữa đại điện.
- Hóa Vân tông gần đây dùng ý niệm quyền pháp, võ đạo mà nổi tiếng. Tự xưng là hậu đại Chiến Thần, Di Hoa ta hiện tại mở lôi đài.Nếu như ai trong các ngươi có thể đánh bại ta, tám đại tông môn chúng ta sẽ lập tức xoay người rời đi. Nếu như các ngươi thua, kính xin giao ra Nhiếp Vân, đồng thời còn có Thiên Cơ kiếm, Thiên Quyền kiếm. Đồng ý ba điều kiện kia. Bằng không, đừng trách chúng ta
tâm ngoan thủ lạt! Khiến cho Hóa Vân tông các ngươi từ nay về sau xóa tên trên Phù Thiên đại lục!
- Cái gì? Khiêu chiến Hóa Vân tông?
- Quả thực có phách lực. Chỉ là, hắn chỉ có tu vi Phá Không cảnh đỉnh phong lại dám nói ra lời này, khẩu khí quá lớn a!
- Đúng vậy a, Tứ đại Vô Thượng trưởng lãocủa Hóa Vân tông đều là Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh. Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh so với Phá Không cảnh tuy rằng chỉ kém một cấp bậc, nhưng mà sức chiến đấu lại cách biệt như trời và đất. Dám nói như vậy, chẳng lẽ hắn có chỗ dựa gì sao?
- Nghe nói hắn có được thiên phú Thiên Thủ sư, sức chiến đấu vượt qua cường giả đồng cấp.
Tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức có vô số ý niệm lập loè.