Đám người Nhiếp Khiếu Thiên không nghĩ tới người mạnh nhất trong bọn họ là Lạc Khuynh Thành không ngăn cản được một chiêu đã bị bắt, tất cả đều lo lắng đỏ mắt.
Vốn tưởng rằng thuận lợi đột phá, thực lực đã phi thường lợi hại, hiện tại xem ra chính là ếch ngồi đáy giếng, tùy tiện đến hai người cũng có thể nghiền nát bọn họ.
Sưu sưu sưu!
Đám người Tiêu Lăng, Nhiếp Khiếu Thiên đồng thời ra tay.
Mấy người thực lực Tru Thiên Cảnh bộc phát lực lượng như cuồng phong sậu vũ, đạt được bảo vật và công pháp truyền thừa Nhiếp Vân lưu lại, chiêu số cương mãnh hữu lực, liên thủ với nhau tạo thành lực lượng to lớn.
Tuy công kích đầy uy lực nhưng Xương Tuất và Mạt Kiêu không quan tâm, nhẹ nhàng một trảo đã khốn trụ đám người Nhiếp Khiếu Thiên giống như Lạc Khuynh Thành, không ai có thể động đậy.
- Ha ha! Chỉ có thực lực như thế cũng muốn ngăn cản chúng ta? Không biết trời cao đất rộng!
Xương Tuất và Mạt Kiêu cười lạnh không thôi, còn chưa dứt lời đã biến sắc, gương mặt tái nhợt.
Chỉ thấy Lạc Khuynh Thành bị bọn họ bắt lấy sinh ra khí thế đáng sợ, thân thể mềm mại tỏa ra hào quang giống như hỏa diễm thiêu đốt.
- Cái gì... Đây là... Chủ Tể Phù Ấn? Tại sao lại có vật này?
Xương Tuất và Mạt Kiêu suýt nữa bị hù chết.
Loại vật như Chủ Tể Phù Ấn vô cùng trân quý, đừng nói bọn họ, mặc dù cả Kim Diệp thương đoàn cũng chỉ có một tấm, thổ dân một tiểu thế giới làm sao có vật này?
Lạc Khuynh Thành sử dụng Chủ Tể Phù Ấn như biến thành thần nữ, mái tóc tung bay, đưa tay về phía trước, lực lượng cường đại nghiền áp, một tiếng nổ vang, hai người Xương Tuất và Mạt Kiêu không kịp phản ứng và bị đánh chết ngay sau đó.
Hai người bọn họ chỉ có thực lực như thiết giáp tướng, làm sao có thể là đối thủ của Lạc Khuynh Thành khi sử dụng Chủ Tể Phù Ấn cơ chứ?
- Khuynh Thành biểu hiện không sai!
Sau khi đánh chết hai người, Lạc Khuynh Thành thở ra một hơi, vào lúc đang muốn nói chuyện đã nhìn thấy một bóng người đạp hỗn độn đi tới.
Đồng tử co rụt, nàng muốn tiếp tục chiến đấu thì nhìn rõ dung mạo người tới, hưng phấn kêu to sau đó nhảy lên.
- Ngươi trở lại. . .
Người tới chính là Nhiếp Vân.
Kỳ thật vừa rồi Xương Tuất và Mạt Kiêu xuất hiện thì hắn đã đi ra, hắn vẫn không ra tay chính là muốn nhìn đám người Lạc Khuynh Thành đối mặt với nguy cơ thế nào, Chủ Tể Phù Ấn là phân thân của hắn lúc gần đi lưu lại, quả nhiên có tác dụng phi thường.
- Ân!
Nhiếp Vân cười gật đầu.
Mọi người nhìn thấy hắn trở lại, tâm tình khẩn trương bình tĩnh lại, trong lòng bọn họ, có thiếu niên trước mắt thì chuyện nguy hiểm cỡ nào cũng giải quyết dễ dàng, không có gì khó khăn cả.
- Lần này... Ngươi khi nào thì đi?
Lạc Khuynh Thành cẩn thận hỏi thăm.
Nhìn bộ dạng chờ mong của nữ hài, Nhiếp Vân cũng không trả lời, mà chỉ nói:
- Thiên địa lục đạo ở lại nơi này quá nguy hiểm, nếu như lần này không phải hai người này quá yếu, cũng không có Chủ Tể Phù Ấn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cho nên... Ta ý định mang thiên địa lục đạo cùng đi, các ngươi sẽ đi với ta tới Tà Nguyệt Chí Tôn Vực!
- Cùng đi?
Mọi người đồng thời vui vẻ.
Nhất là Lạc Khuynh Thành hưng phấn đỏ mặt.
Trước kia nàng muốn theo Nhiếp Vân đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực nhưng phân thân không cho phép cho nên đành phải thôi, bây giờ có thể ở cùng với hắn, dù không có gì, chỉ cần thường xuyên nhìn thấy hắn cũng là hạnh phúc không tên.
- Hiện tại các ngươi tiến vào thiên địa lục đạo đi, dùng sức lượng ổn định thời không, hiện tại ta dùng lực lượng đại đạo mang theo lục đạo rời đi.
Nhiếp Vân thở ra một hơi.
- Tốt!
Mọi người biết rõ hắn có quyết định như vậy là có mục đích của mình, cũng không nhiều lời, lúc này bay trở về.
- Thu!
Thấy mọi người chia sang các địa vực và dùng lực lượng củng cố không gian, Nhiếp Vân lui về phía sau vài bước, nhìn thấy thiên địa lục đạo như viên cầu cực lớn và vươn tay về phía trước.
Ầm ầm!
Thiên địa rung chuyển, hỗn độn bắt đầu khởi động, thiên địa lục đạo lơ lửng tại nơi này không biết bao nhiêu trăm triệu năm lại nổ vang, ngay sau đó nó biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện trong nạp vật thế giới.
Thế giới đan điền vô cùng rộng lớn, nó như hỗn độn hải dương, thiên địa lục đạo tiến vào trong đó cũng không phá vỡ vách ngăn, nó chỉ như ngôi sao lơ lửng trong hỗn độn.
Thân ảnh Nhiếp Vân xuất hiện trước mặt, đang muốn tiến vào thiên địa lục đạo liền cao mày.
- Tại sao tiêu hao nhiều lực lượng trong thiên địa lục đạo như thế?
Tuy thu thiên địa lục đạo vào trong nạp vật thế giới, hắn nhanh chóng phát hiện vấn đề, tốc độ thôn phệ lực lượng quá đáng sợ.
Nạp vật thế giới của hắn không biết thôn phệ bao nhiêu bảo vật mới có quy mô hiện tại, lúc này thôn phệ thiên địa lục đạo liền không ngừng thu nhỏ lại, xem tình huống dùng không qua bao lâu sẽ sụp đổ lui về bộ dạng lúc trước.
- Phát sinh chuyện gì?
Đám người Lạc Khuynh Thành cũng phát hiện vấn đề, bay ra khỏi thiên địa lục đạo tới trước mặt của hắn.
- Thiên địa lục đạo ở trong hỗn độn, dựa vào thôn phệ năng lượng hỗn độn hải dương duy trì Thiên Đạo vận chuyển, lúc này tiến vào nạp vật đan điền lại thôn phệ lực lượng của ta mới có thể tiếp tục duy trì... Tuy lực lượng của ta không kém thế nhưng mà bị một thế giới không ngừng thôn phệ... Lại không duy trì nổi.
Gương mặt Nhiếp Vân khó coi.
Hắn xem ra thiên địa lục đạo không lớn, dựa theo tình huống bình thường có lẽ thôn phệ năng lượng không nhiều, lúc này mới phát hiện căn bản không phải như thế.
Tiểu thế giới này giống như hấp huyết quỷ, mỗi một khắc đều thôn phệ năng lượng rất lớn, nếu như tiếp tục như vậy, thực lực của hắn không thể duy trì cả buổi.
Muốn biện pháp giải quyết cũng chỉ có một, đó là luyện hóa Thiên Đạo sau đó dung nhập nó vào thế giới đan điền!
Một khi dung hợp thành công, thiên địa lục đạo chẳng những không tiếp tục thôn phệ nạp vật đan điền, còn có thể biến thành tiếp tế của hắn, giúp hắn biến thành lãnh thổ lớn hơn.
Đương nhiên, nếu thật làm như vậy, Đạm Thai Lăng Nguyệt chẳng khác nào vĩnh viễn mất đi khả năng phục sinh!
- Vậy làm sao bây giờ?
Đám người Nhiếp Khiếu Thiên nghe xong lời này liền lo lắng.
- Có một biện pháp, không biết có thể thành công hay không.
Do dự thoáng một lúc, Nhiếp Vân thấp giọng nói.
- Ân? Biện pháp gì?
Nghe được có phương pháp, mọi người thở ra một hơi.
- Làm cho nguyên khí đan điền triệt để dung hợp với nạp vật thế giới.
Nhiếp Vân nói.
Nếu không thể đình chỉ thiên địa lục đạo thôn phệ hấp thu lực lượng duy trì vận
chuyển, như vậy phải không ngừng cung cấp năng lượng mà thôi.