Nếu thật bí thuật có thể bảo trì dung mạo người mà nói, đừng nói Khí Hải Đại Lục, cho dù Phù Thiên Đại Lục cũng tuyệt đối sẽ bị người lật tung!
Dù sao, nữ nhân muốn dung nhan vĩnh trú thật sự nhiều lắm, mà Bí Cảnh, không phải mỗi người đều có thể đạt tới!
- Kỳ thật, cũng không phải bí thuật, mà là…
Bách Hoa Tu nói.
- Thủy Linh Châu?
Nhiếp Vân sửng sốt.
- Đúng vậy, sư phụ ta dưới cơ duyên xảo hợp lấy được một loại bảo bối, có thể phát ra khí tức thủy linh, làm cho làn da của người ta trở nên mềm mại, vĩnh viễn không lão hóa! Nếu đặt loại Thủy Linh Châu này ở trước mặt thi thể, thi thể liền không mục nát, vĩnh viễn bảo tồn được! Bảo bối này bị sư phụ định là bí mật bất truyền, mặc kệ người nào cũng không thể nói, lần trước La Đào sư huynh hiểu lầm ta... cũng chính là vì vậy!
Nói đến đây, Bách Hoa Tu không biết nhớ ra cái gì đó, trên mặt tuyết trắng một trận hồng nhuận.
- Hiểu lầm ngươi? Chỉ có tiếp xúc Thủy Linh Châu, trong cơ thể có được khí tức thủy linh mới có thể bảo trì dung nhan, lần trước hắn nói ngươi truyền cho ta Bất Lão Bí Pháp, trên người của ngươi không có Thủy Linh Châu, như thế nào sinh ra hiểu lầm?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Lần trước La Đào nhìn thấy mình, bởi vì không biết số tuổi thật sự của mình, hoài nghi Bách Hoa Tu có phải truyền Bất Lão Bí Pháp ra ngoài hay không, lúc ấy không nghĩ nhiều, hiện tại biết bí pháp này chỉ là một kiện bảo bối, mình không tiếp xúc qua, thì như thế nào học được loại bí pháp này?
- Này... sở dĩ ta có thể bảo trì dung mạo, trên thực tế trong cơ thể có được một đạo khí tức thủy linh do sư phụ rót vào, chỉ cần... Chỉ cần ta phá thân, nam nhân cùng ta song tu, liền nhận được cổ khí tức này, dung nhan không già, mà ta mất đi cổ khí tức này, trong một năm không thể đột phá Bí Cảnh, sẽ trở nên già nua, trực tiếp tử vong...
Nghe được thiếu niên hỏi, Bách Hoa Tu do dự một chút, chậm rãi nói.
- Ách... Thì ra là thế!
Nghe được nữ tử nói, Nhiếp Vân lắc đầu.
Khó trách đối phương không muốn nói, nguyên lai có loại chú ý này.
- Bây giờ Thủy Linh Châu kia đang ở đâu? Ở trong tay sư phụ ngươi sao?
Có chút ngượng ngùng, Nhiếp Vân đành phải nói sang chuyện khác.
- Hẳn là ở trong tay sư phụ ta, hắn vẫn xem như trân bảo, tùy thân mang theo!
Bách Hoa Tu nói.
- Một khi như vậy, ta sẽ đi chỗ sư phụ ngươi mượn Thủy Linh Châu dùng một chút!
Nhiếp Vân thu thi thể đệ đệ vào Tử Hoa động phủ, đứng dậy.
- Mượn... Sư phụ ta chắc chắn sẽ không cho mượn, Nhiếp Vân, ta có thể cầu ngươi một sự kiện hay không?
Ánh mắt Bách Hoa Tu lộ ra ý cầu khẩn.
- Chuyện gì?
Nhiếp Vân thấy nàng nói trịnh trọng, liền hỏi.
- Sư phụ đối với ta có ân dưỡng dục truyền nghệ, là ta thực xin lỗi hắn, hiện tại lại tiết lộ chuyện Thủy Linh Châu, nếu ngươi tới mượn sư phụ ta, có thể không lỗ mãng, không cùng hắn phát sinh xung đột hay không?
Bách Hoa Tu nói.
- Này... Được rồi, lần này ta là có việc cầu người, chắc chắn sẽ không lỗ mãng, ngươi yên tâm đi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ân!
Nghe được thiếu niên hứa hẹn, Bách Hoa Tu vừa lòng gật đầu.
- Cha, nương, ta vừa mới được một kiện bảo bối, linh khí sung túc hơn nơi này, các ngươi tiến vào nơi đó tu luyện, vừa vặn cũng có thể phòng ngừa đám người Hoang Trần đánh lén!
Nhiếp Vân nhìn về phía đám người cha mẹ.
Dựa theo đạo lý, đám người Hoang Trần sử dụng Di Thiên Linh Phù, cách Quang Minh thành gần hơn mình, lại là cường giả Bí Cảnh, hẳn là đã sớm đến Hoàng thành rồi, mà phía trước mình làm lớn như vậy, toàn bộ Hoàng thành bị diệt, bọn họ cũng không có xuất hiện, thật sự có chút quái dị.
Hơn nữa, bọn họ khẳng định cũng biết mình cực kỳ coi trọng đám người cha mẹ, nếu bọn họ sớm tới, bắt lấy đám người cha mẹ, mình sợ ném chuột vỡ đồ, có lẽ sẽ không có biện pháp, như thế nào một chút động tĩnh cũng không có?
Chẳng lẽ bọn họ chưa đến?
Điều đó không có khả năng a!
Mình cũng biết đi đường suốt đêm, bọn họ hẳn cũng biết!
Bất kể nói thế nào, không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng, đặt đám người cha mẹ ở Tử Hoa động phủ, tùy thân mang theo, nhất định có thể an toàn hơn không ít.
- Bảo bối có thể để cho chúng ta tiến vào? Động phủ?
Nghe được thiếu niên nói, đám người Nhiếp Khiếu Thiên còn không biết là cái gì, nhưng hai người Mộ Thanh, Mộ Hà hoảng sợ.
- Ân, vào đi!
Nhiếp Vân biết hai người thân thế bất phàm, biết đến cũng tương đối nhiều, tinh thần vừa động liền thu đám đông vào Tử Hoa động phủ.
Tử Hoa động phủ nhận chủ, mình muốn cho ai tiến vào, người đó có thể tiến vào, vô cùng đơn giản.
- Ngươi tiết lộ bí mật sư môn, nếu như đi Kiền Khánh Tông mà nói, nhất định sẽ có không ít phiền toái, cũng tiến vào động phủ đi, mình ta đi Kiền Khánh Tông là được!
Nhiếp Vân nhìn Bách Hoa Tu, cũng thu nàng vào động phủ, thân thể vừa động, liền thẳng tắp bay ra ngoài Quang Minh thành.
Phương hướng Kiền Khánh Tông, lúc trước mình đã biết, trên Kiền Khánh sơn cách Quang Minh thành không xa, Nhiếp Vân xác định phương hướng, một đường bay nhanh, mười mấy hô hấp, liền nhìn đến một sơn môn thật lớn xuất hiện ở trước mắt.
- Là ai?
Vừa đến trước sơn môn, liền có hai bóng người nhảy ra ngoài, ngăn đường đi của Nhiếp Vân.
Nhìn thoáng qua, hai người này đều là cường giả Khí Tông, cường giả Khí Tông trông coi môn hộ, Kiền Khánh Tông này thật đúng là đủ đáng sợ.
- Tại hạ Nhiếp Vân, có việc cầu kiến tông chủ của các ngươi!
Đáp ứng Bách Hoa Tu, Nhiếp Vân cũng không cần phải xông vào, liền ôm quyền nói.
- Nhiếp Vân?
Nghe được cái tên này, hai cường giả Khí Tông giống như nghe được ma chú, bị hù lui về phía sau ba bước.
Nhiếp Vân tàn sát Hoàng thành, đại trảm Thiên Thần Hội, ở trong lòng không ít người đã biến thành Ác Ma, nơi này cách Quang Minh thành gần như thế, tự nhiên sớm có nghe thấy, chỉ bất quá bọn hắn làm sao cũng không thể tưởng được, ma đầu không chuyện ác nào không làm trong truyền thuyết kia, lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
- Xin chờ một chút, ta liền đi thông tri tông chủ!
Một Khí Tông do dự một chút, từ trong lòng lấy ra một ngọc bài, tiện tay viết tin tức lên.
Loại đệ tử tiếp khách này, không có khả năng liên hệ tông chủ, bây giờ là nhờ đệ tử có thể liên lạc với tông chủ, để bọn họ thay đưa tin.
Một lát sau, hào quang chợt lóe, trên ngọc bài xuất hiện một hàng tin tức, ngay sau đó một người phá không mà đến, đúng là Lâm Tàn lúc trước chạy đến Đế Lâm biệt viện tìm phiền toái.