Ngay lúc này, dường như Huyễn Vũ cũng biết công kích như vậy còn chưa đủ để đánh chết đầu Tu La này cho nên lại xoay người, lần nữa đào tẩu.
- Nhiếp Vân, ngươi ở đâu? Ta đồng ý hợp tác, ngươi tới đây, ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn…
Một mặt đi về phía trước, một mặt Huyễn Vũ thét to.
Hô một hồi cũng không thấy thân ảnh của Nhiếp Vân xuất hiện, lúc này hắn mới lần nữa ẩn nấp, thân thể biến mất tại chỗ.
- Tiểu tử này, lúc này rồi mà vẫn chơi trò này với ta...
Thu tất cả động tác của Huyễn Vũ vào trong mắt, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Hắn có được thiên phú Ẩn nấp sư, chỉ cần ẩn nấp là đối phương sẽ không phát hiện được. Đối phương muốn lợi dụng loại thủ đoạn này mà lừa gạt hắn ra, trêu vào lửa giận của Trấn Huyền Tu La, người này đã quá xem thường hắn rồi.
- Nếu như lên tiếng mà khiến ta đi ra thì coi như ta không may. Không dẫn ra được thì cũng khiến ta trở thành mục tiêu của Trấn Huyền Tu La, để ta xem ngươi định trốn ở đâu...
Thân thể Nhiếp Vân khẽ động, cũng không đuổi theo phương hướng Huyễn Vũ đào tẩu mà là bay vút về phía ngược lại.
Đối phương đang lợi dụng ảo cảnh giương đông kích tây, kêu gọi ra ngoài hợp tác chỉ là ngụy trang. Kỳ thực chân thân đã đào tẩu sang một hướng khác, nếu như vừa rồi hắn trúng kế đuổi theo, như vậy nhất định sẽ trở thành mục tiêu săn giết của Trấn Huyền Tu La, khó mà đào tẩu được nữa.
Tới lúc này không ngờ tiểu tử này còn có thể nghĩ ra được phương pháp ác độc như vậy, nếu như không phải hắn có được thiên phú Thiên nhãn phân biệt rõ thật giả thì chỉ sợ đã bị lừa gạt.
Tốc độ chạy trốn của Huyễn Vũ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay ra mấy trăm dặm, rốt cục cũng dừng lại, đáp xuống một cung điện rộng lớn.
- Nhiếp Vân, ngươi đáng giận! Đợi ta giải quyết xong Trấn Huyền Tu La, xem ta giết chết ngươi thế nào!
Thở dài một hơi, hai mắt Huyễn Vũ nheo lại, hừ lạnh một tiếng.
Luân phiên bị Nhiếp Vân quấy rối, bạo lộ hành tung. Vì vậy cho dù thủ đoạn bản thân rất nhiều, thực lực không kém thì hắn cũng bị dọa cho đổ mồ mồ hôi lạnh.
Đối chiến với một Tu La vốn rất đáng sợ, huống chi lại là đối chiến với loại Tu La thực lực siêu nhiên, hơn xa bản thân như Trấn Huyền Tu la.
- Phương pháp vừa rồi của ta chỉ có thể lừa gạt Trấn Huyền Tu La và Nhiếp Vân một lát. Phải thừa dịp bọn hắn chưa tìm tới đây lấy ra thứ kia! Chỉ cần lấy ra là ta có thể thành công đột phá La Tiên cảnh, trở thành cao thủ Huyền Tiên. Đến lúc đó đầu Trấn Huyền Tu La này nhất định không phải là đối thủ của ta!
Nói đến đây, ngón tay Huyễn Vũ điểm một cái, lần nữa lấy ra bàn cờ kia,bên trên bàn cờ có vô số chỗ bị tàn phá cuộc, mà ở giữa lại một cái lỗ không lớn.
- Chính là ở trong này!
Nghiên cứu một hồi, đột nhiên Huyễn Vũ nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên trên bàn cờ, bàn cờ bay lên, chậm rãi bay đi vào chỗ sâu trong căn phòng.
Theo sát ở phía sau, chân Huyễn Vũ như giẫm theo một loại bộ pháp kỳ lạ nào đó. Một lát sau đã đi tới trước một cánh cửa đá màu đen tở chỗ sâu trong đại điện.
Cửa đá này lạnh lẽo như băng, vô cùng âm hàn, chung quanh bị trận pháp rậm rạp chằng chịt phong ấn, chỉ có ở giữa có một cái lỗ không lớn.
- Đi vào!
Đẩy vật như bàn cờ này vào bên trên, vừa vặn khảm nạm vào bên trong lỗ hổng trên cửa.
Răng rắc!
Ngay sau đó tiếng giòn vang liên tiếp vang lên trong cung điện, dường như trận đồ cũ kỹ lần nữa có tác dụng mở ra.
Sưu!
Quang mang lập lòe, cửa đá mở ra, lộ ra một khe cửa cực lớn.
Sưu!
Huyễn Vũ chui vào.
Hắn mới vào không lâu thì đã có một bóng dáng nhàn nhạt theo sát phía sau cũng tiến vào trong cửa đá. Bất quá lại không có động tĩnh gì lớn, không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, mà ngay cả Huyễn Vũ cũng không biết bản thân đã bị người ta theo dõi.
Mà người tiến vào vừa rồi đương nhiên là Nhiếp Vân.
Vừa rồi Huyễn Vũ dừng lại ở chỗ này, Nhiếp Vân đã nhận ra chính là vị trí chính giữa mà Thạch Bi Đồ kia biểu thị!
Tiểu tử này dừng lại ở đây chỉ sợ nơi này thực sự có bí mật nào đó, có lẽ là bảo tàng chính thức.
Cho nên, nghĩ đến điểm này hắn cũng không có hiện thân ra. Quả nhiên, Huyễn Vũ không biết có người theo dõi, lại dùng bàn cờ mở ra phong ấn, tiến vào cửa đá.
Tới gần bàn cờ, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn rõ ràng thứ này. Thứ này kỳ thật cũng không phải là bàn cờ tiêu chuẩn, mà là một thứ giống như Thạch Bi đồ, là địa đồ đặc thù, trung tâm địa đồ cũng là ở đây.
- Linh khí thật đầy đủ, đây là nơi nào?
Vừa mới tiến vào cửa đá, cánh cửa tự động đóng lại... Nhiếp Vân lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí nồng đậm, những linh khí này sung túc tới cực điểm, khiến cho cao thấp toàn thân người ta có chút hưng phấn .
- Quá nhiều tiên thạch! Chẳng lẽ đây là bảo khố của di tích Cổ này sao?
Ngẩng đầu nhìn vào trong, lập tức nhìn thấy trước mắt có chất đầy vô số tiên thạch rậm rạp chằng chịt, đại bộ phận đều là cấp bậc trung phẩm. Ức chường có mấy vạn khỏa, từng khối chồng chất vào một chỗ khiến cho người ta có cảm giác như người phảng phất tiến vào một ngọn núi toàn là bảo vật, hoa mắt không thôi.
Sưu sưu!
Huyễn Vũ phía trước dường như đã sớm biết rõ nơi này có nhiều tiên thạch như vậy cho nên trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Hắn xoay người, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
- Nhiếp Vân, ta biết rõ ngươi đã tới. Nếu đã tới rồi thì chúng ta cũng nên thương nghị việc hợp tác thật kỹ lưỡng a! Chỉ cần hợp tác, chẳng những những vật này đều là của chúng ta mà giết Trấn Huyền Tu La, khi đó bảo vật trên người hắn cũng là của chúng ta!
Huyễn Vũ nhìn quanh hai bên, đột nhiên lại nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt, bất quá nơi này vô cùng kín đáo. Nếu như không có La Tinh kỳ bàn thì căn bản tìm không thấy. Như vậy cho dù Trấn Huyền Tu La thực lực mạnh mẽ, nếu muốn tìm được thì cũng cần phải phí công phu rất lớn, mà trong khoảng thời gian này ta hoàn toàn có thể đánh chết ngươi. Sau đó lại lấy đi toàn bộ bảo tàng!
- Muốn lừa gạt ta ra sao? Tiểu tử này quá ngây thơ rồi!
Nghe được một nửa lời nói trước đó Nhiếp Vân càng hoảng sợ, còn tưởng rằng bản thân thực sự bị phát hiện ra, thế nhưng sau khi nghe một nửa còn lại, hắn không nhịn được muốn cười phá lên.
Đối phương căn bản là không phát hiện dược hắn, cho nên đối phương mới muốn lừa gạt hắn đi ra.
- Nhiếp Vân, ngươi ở đâu? Ta đồng ý hợp tác, ngươi tới đây, ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn…
Một mặt đi về phía trước, một mặt Huyễn Vũ thét to.
Hô một hồi cũng không thấy thân ảnh của Nhiếp Vân xuất hiện, lúc này hắn mới lần nữa ẩn nấp, thân thể biến mất tại chỗ.
- Tiểu tử này, lúc này rồi mà vẫn chơi trò này với ta...
Thu tất cả động tác của Huyễn Vũ vào trong mắt, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Hắn có được thiên phú Ẩn nấp sư, chỉ cần ẩn nấp là đối phương sẽ không phát hiện được. Đối phương muốn lợi dụng loại thủ đoạn này mà lừa gạt hắn ra, trêu vào lửa giận của Trấn Huyền Tu La, người này đã quá xem thường hắn rồi.
- Nếu như lên tiếng mà khiến ta đi ra thì coi như ta không may. Không dẫn ra được thì cũng khiến ta trở thành mục tiêu của Trấn Huyền Tu La, để ta xem ngươi định trốn ở đâu...
Thân thể Nhiếp Vân khẽ động, cũng không đuổi theo phương hướng Huyễn Vũ đào tẩu mà là bay vút về phía ngược lại.
Đối phương đang lợi dụng ảo cảnh giương đông kích tây, kêu gọi ra ngoài hợp tác chỉ là ngụy trang. Kỳ thực chân thân đã đào tẩu sang một hướng khác, nếu như vừa rồi hắn trúng kế đuổi theo, như vậy nhất định sẽ trở thành mục tiêu săn giết của Trấn Huyền Tu La, khó mà đào tẩu được nữa.
Tới lúc này không ngờ tiểu tử này còn có thể nghĩ ra được phương pháp ác độc như vậy, nếu như không phải hắn có được thiên phú Thiên nhãn phân biệt rõ thật giả thì chỉ sợ đã bị lừa gạt.
Tốc độ chạy trốn của Huyễn Vũ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay ra mấy trăm dặm, rốt cục cũng dừng lại, đáp xuống một cung điện rộng lớn.
- Nhiếp Vân, ngươi đáng giận! Đợi ta giải quyết xong Trấn Huyền Tu La, xem ta giết chết ngươi thế nào!
Thở dài một hơi, hai mắt Huyễn Vũ nheo lại, hừ lạnh một tiếng.
Luân phiên bị Nhiếp Vân quấy rối, bạo lộ hành tung. Vì vậy cho dù thủ đoạn bản thân rất nhiều, thực lực không kém thì hắn cũng bị dọa cho đổ mồ mồ hôi lạnh.
Đối chiến với một Tu La vốn rất đáng sợ, huống chi lại là đối chiến với loại Tu La thực lực siêu nhiên, hơn xa bản thân như Trấn Huyền Tu la.
- Phương pháp vừa rồi của ta chỉ có thể lừa gạt Trấn Huyền Tu La và Nhiếp Vân một lát. Phải thừa dịp bọn hắn chưa tìm tới đây lấy ra thứ kia! Chỉ cần lấy ra là ta có thể thành công đột phá La Tiên cảnh, trở thành cao thủ Huyền Tiên. Đến lúc đó đầu Trấn Huyền Tu La này nhất định không phải là đối thủ của ta!
Nói đến đây, ngón tay Huyễn Vũ điểm một cái, lần nữa lấy ra bàn cờ kia,bên trên bàn cờ có vô số chỗ bị tàn phá cuộc, mà ở giữa lại một cái lỗ không lớn.
- Chính là ở trong này!
Nghiên cứu một hồi, đột nhiên Huyễn Vũ nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên trên bàn cờ, bàn cờ bay lên, chậm rãi bay đi vào chỗ sâu trong căn phòng.
Theo sát ở phía sau, chân Huyễn Vũ như giẫm theo một loại bộ pháp kỳ lạ nào đó. Một lát sau đã đi tới trước một cánh cửa đá màu đen tở chỗ sâu trong đại điện.
Cửa đá này lạnh lẽo như băng, vô cùng âm hàn, chung quanh bị trận pháp rậm rạp chằng chịt phong ấn, chỉ có ở giữa có một cái lỗ không lớn.
- Đi vào!
Đẩy vật như bàn cờ này vào bên trên, vừa vặn khảm nạm vào bên trong lỗ hổng trên cửa.
Răng rắc!
Ngay sau đó tiếng giòn vang liên tiếp vang lên trong cung điện, dường như trận đồ cũ kỹ lần nữa có tác dụng mở ra.
Sưu!
Quang mang lập lòe, cửa đá mở ra, lộ ra một khe cửa cực lớn.
Sưu!
Huyễn Vũ chui vào.
Hắn mới vào không lâu thì đã có một bóng dáng nhàn nhạt theo sát phía sau cũng tiến vào trong cửa đá. Bất quá lại không có động tĩnh gì lớn, không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, mà ngay cả Huyễn Vũ cũng không biết bản thân đã bị người ta theo dõi.
Mà người tiến vào vừa rồi đương nhiên là Nhiếp Vân.
Vừa rồi Huyễn Vũ dừng lại ở chỗ này, Nhiếp Vân đã nhận ra chính là vị trí chính giữa mà Thạch Bi Đồ kia biểu thị!
Tiểu tử này dừng lại ở đây chỉ sợ nơi này thực sự có bí mật nào đó, có lẽ là bảo tàng chính thức.
Cho nên, nghĩ đến điểm này hắn cũng không có hiện thân ra. Quả nhiên, Huyễn Vũ không biết có người theo dõi, lại dùng bàn cờ mở ra phong ấn, tiến vào cửa đá.
Tới gần bàn cờ, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn rõ ràng thứ này. Thứ này kỳ thật cũng không phải là bàn cờ tiêu chuẩn, mà là một thứ giống như Thạch Bi đồ, là địa đồ đặc thù, trung tâm địa đồ cũng là ở đây.
- Linh khí thật đầy đủ, đây là nơi nào?
Vừa mới tiến vào cửa đá, cánh cửa tự động đóng lại... Nhiếp Vân lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí nồng đậm, những linh khí này sung túc tới cực điểm, khiến cho cao thấp toàn thân người ta có chút hưng phấn .
- Quá nhiều tiên thạch! Chẳng lẽ đây là bảo khố của di tích Cổ này sao?
Ngẩng đầu nhìn vào trong, lập tức nhìn thấy trước mắt có chất đầy vô số tiên thạch rậm rạp chằng chịt, đại bộ phận đều là cấp bậc trung phẩm. Ức chường có mấy vạn khỏa, từng khối chồng chất vào một chỗ khiến cho người ta có cảm giác như người phảng phất tiến vào một ngọn núi toàn là bảo vật, hoa mắt không thôi.
Sưu sưu!
Huyễn Vũ phía trước dường như đã sớm biết rõ nơi này có nhiều tiên thạch như vậy cho nên trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Hắn xoay người, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
- Nhiếp Vân, ta biết rõ ngươi đã tới. Nếu đã tới rồi thì chúng ta cũng nên thương nghị việc hợp tác thật kỹ lưỡng a! Chỉ cần hợp tác, chẳng những những vật này đều là của chúng ta mà giết Trấn Huyền Tu La, khi đó bảo vật trên người hắn cũng là của chúng ta!
Huyễn Vũ nhìn quanh hai bên, đột nhiên lại nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt, bất quá nơi này vô cùng kín đáo. Nếu như không có La Tinh kỳ bàn thì căn bản tìm không thấy. Như vậy cho dù Trấn Huyền Tu La thực lực mạnh mẽ, nếu muốn tìm được thì cũng cần phải phí công phu rất lớn, mà trong khoảng thời gian này ta hoàn toàn có thể đánh chết ngươi. Sau đó lại lấy đi toàn bộ bảo tàng!
- Muốn lừa gạt ta ra sao? Tiểu tử này quá ngây thơ rồi!
Nghe được một nửa lời nói trước đó Nhiếp Vân càng hoảng sợ, còn tưởng rằng bản thân thực sự bị phát hiện ra, thế nhưng sau khi nghe một nửa còn lại, hắn không nhịn được muốn cười phá lên.
Đối phương căn bản là không phát hiện dược hắn, cho nên đối phương mới muốn lừa gạt hắn đi ra.